Chương trước
Chương sau
Quý Bạch Thư và Vương Nguyên Diệu đã kết hôn.

Năm thứ hai sau khi kết hôn Quý Bạch Thư quen biết với Hà Viễn.

Không biết vì sao Hà Viễn mang đến cho anh một cảm giác rất thân thiết, bọn họ có nhiều sở thích chung về cơ bản có thể nói cùng nhau. Hà Viễn dường như rất hiểu anh, Quý Bạch Thư cảm thấy Hà Viễn như em trai của mình, nếu như anh vẫn còn người thân.

Sau bốn năm kết hôn, Quý Bạch Thư mới biết hôn nhân của Hà Viễn xảy ra chuyện, chuyện của hắn và Phó Thặng huyên náo rất khó coi, cuối cùng dùng ly hôn để kết thúc. Quý Bạch Thư vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây, không ngờ sau đó lại dính dáng đến nhiều chuyện như vậy, ngay cả anh cũng dính dáng bên trong.

Hà Viễn và Vu Tử Minh đồng thời mất tích, Phương Tắc tìm tới cửa, Vương Nguyên Diệu biểu hiện rất căng thẳng, rất ghét Phương Tắc, cũng không quá thích anh và Phương Tắc gặp mặt.

Quý Bạch Thư hỏi qua tại sao nhưng Vương Nguyên Diệu không nói, chỉ ôm anh, hôn môi, tiến vào, sau đó nói yêu anh hết lần này đến lần khác.

Vương Nguyên Diệu có vẻ rất bất an, Quý Bạch Thư mơ hồ nhận ra được cái gì.

Phương Tắc ngầm liên hệ với anh, hẹn gặp tại một nhà hàng gần viện nghiên cứu, vừa mở miệng đã ra sức thuyết phục anh bán thành quả nghiên cứu khoa học của mình. Quý Bạch Thư từ chối, vì ban đầu công trình nghiên cứu khoa học của anh được tiến hành để tìm cách chữa trị chứng rối loạn pheromone sau khi tuyến thể bị thương cho Vương Nguyên Diệu.

Quý Bạch Thư không muốn phí lời, đứng dậy muốn đi.

“Hà Viễn là bạn của cậu?”

Quý Bạch Thư dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đối diện.

Phương Tắc: “E rằng cậu đã biết, Hà Viễn mất tích, kèm theo đó phu nhân nhà tôi cũng mất tích theo. Nếu như bị bắt, điều hắn phải đối diện không chỉ có án tù mà còn có thể liên lụy Phó Thặng, Vương Nguyên Diệu, thêm cả cậu, hắn sẽ bị tử hình.”

Quý Bạch Thư: “Anh đang đe dọa tôi?”

“Không, đây là thương lượng.”

Quý Bạch Thư nhìn chằm chằm Phương Tắc, một hồi lâu sau, lắc đầu một cái: “Trong cái vòng này của các người, dù có cùng một thế hệ nhưng nhân phẩm lại phân chia cao thấp. Đừng có mơ, dù như thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không đồng ý.” Anh tin tưởng Hà Viễn không làm chuyện ngu ngốc.

Phương Tắc thấy anh sắp đi, trong phút chốc đứng dậy muốn túm lấy tay anh nhưng chỉ bắt được khoảng không.

“Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?”

“Chưa từng gặp, anh nhận nhầm rồi.”

Phương Tắc nhìn anh rời đi, đè lại huyệt thái dương đau đớn trong lòng anh ta bỗng dâng lên cảm giác nôn nóng khó tả, dường như anh ta đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Lúc này, thiết bị liên lạc vang lên, thư ký gửi tin nhắn đến kèm theo rất nhiều tài liệu, nội dung bên trong đều liên quan đến quá khứ của Quý Thường, Quý Bạch Thư, Hà Viễn và Vu Tử Minh, nhưng anh ta còn chưa kịp xem một tin nhắn khác đã được gửi đến, vội vàng báo cho anh ta đã định vị được địa điểm Hà Viễn đang ở.

Phương Tắc liếc nhìn mấy tệp tài liệu, do dự vài giây, cuối cùng vẫn chọn đi bắt Hà Viễn trước.

Một giây trước Phương Tắc có được tung tích của Hà Viễn, một giây sau Quý Bạch Thư cũng được Vương Nguyên Diệu đón rồi đưa tới quán bar Soulmate.

Thêm cả Phó Thặng tổng cộng ba phe trước sau đuổi đến quán bar, từ xa đã thấy Vu Tử Minh đang muốn giết chết Hà Viễn ở trên lầu, sau khi Quý Bạch Thư nhìn thấy tình cảnh đó đã bị kích thích nặng nề, trước mắt anh đỏ ngầu, tức giận đến mức muốn xông vào kéo Vu Tử Minh ra.

Nhưng ngay khi họ đến được cửa quán bar lại bị ngọn lửa cháy hừng hực ngăn lại, Vu Tử Minh như kẻ điên đang kéo Hà Viễn vào sâu trong ngọn lửa, Quý Bạch Thư sắp điên rồi.

Vương Nguyên Diệu vẫn cứ ngăn cản anh, may sao có Phó Thặng vọt vào, còn Vu Tử Minh hại người hại mình cũng bị vây ở trong biển lửa, Phương Tắc không thể không đi vào cứu gã, nhưng trước khi tiến vào anh ta lại quay đầu nhìn Quý Bạch Thư với một tâm trangk khó giải thích.

Quý Bạch Thư hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vị trí của Hà Viễn trong biển lửa, khi thấy Phó Thặng bị hòm rượu đập lên, toàn thân thấm đẫm toàn là rượu anh sợ hãi đến che miệng, thế giới trước mắt chỉ còn lại ngọn lửa đỏ rực như máu vẫn cháy, bóng dáng ngọn lửa nhảy múa bỗng biến thành ác quỷ mở ra cái miệng lởm chởm răng nanh nhào tới thiêu đốt da thịt và xương cốt của anh, tiếng kêu gào thê lương cùng những đau đớn kịch liệt như một lưỡi dao sắc đang cắt từng nhát một vào linh hồn.

Những sợ hãi, đau đớn này chân thật đến mức dường như chính bản thân anh cũng từng phải chịu đựng sự thiêu đốt của ngọn lửa.

“Bạch Thư?” Vương Nguyên Diệu nắm chặt hai vai Quý Bạch Thư, lo lắng dò hỏi.

Sắc mặt Quý Bạch Thư tái nhợt, miễn cưỡng cười nói: “Không có chuyện gì.”

Vương Nguyên Diệu còn muốn nói chuyện, bỗng có ai hét lên “đón lấy” cắt ngang lời anh. Phó Thặng ôm Hà Viễn ra nhưng toàn thân y đã bén lửa, Vương Nguyên Diệu không thể không đi cứu hỏa, khi rời đi vẫn nhìn Quý Bạch Thư đầy lo âu.

Quý Bạch Thư: “Đi thôi.”

Sau đó chạy đi đỡ Hà Viễn dậy.

Đoàn người hợp lực dập lửa, đưa những người bị thương đến bệnh viện, sau khi Quý Bạch Thư xác định Hà Viễn đã an toàn, mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê một đêm mới tỉnh lại, Vương Nguyên Diệu trông coi trước giường bệnh, nắm chặt tay anh, trong đôi mắt nhìn anh tràn ngập lo lắng.

“Em không sao.” Quý Bạch Thư nói.

Vương Nguyên Diệu: “Anh đi gọi bác sĩ.” Nói xong anh ra ngoài gọi bác sĩ, sau đó cũng không vào nữa, cũng không nguyên nhân Quý Bạch Thư té xỉu.

Sau khi bác sĩ khám xong, Quý Bạch Thư đến phòng bệnh của Hà Viễn ngồi yên một lúc lâu, cuối cùng anh cũng hiểu nguyên nhân vì sao Vương Nguyên Diệu và Hà Viễn lại nhằm vào nhà họ Phương.

Song khi Hà Viễn tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt dáng vẻ hồn bay phách lạc, Quý Bạch Thư đột nhiên muốn hoàn thành tâm nguyện của họ, trở thành một Quý Bạch Thư đã quên đi quá khứ mãi mãi hạnh phúc vui vẻ.

Nên anh đi trước một bước, chất vấn Hà Viễn trả thù nhà họ Phương có phải vì mình hay không, sau đó lại phủ nhận mình không nhớ ra được gì, tất cả đều là suy đoán, sau đó giả vờ nửa tin nửa ngờ lời giải thích của Hà Viễn, tiếp theo không cần làm gì nữa, Vương Nguyên Diệu sẽ lấp hết lỗ thủng, để anh tin rằng mình và nhà họ Phương không liên quan gì đến nhau.

Đây là dịp hiếm hoi Quý Bạch Thư tính toán mưu mô một lần, để giữ gìn tấm lòng muốn bảo vệ anh của những người thân yêu nhất.

Trấn an Hà Viễn xong Quý Bạch Thư ra ngoài, nhìn thấy Vương Nguyên Diệu không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu.

“Sao lại ở đây?”

Vương Nguyên Diệu nắm tay anh, nói: “Không thấy em đâu, đoán em ở đây.”

“Tối hôm qua ai chăm sóc Quý Tiểu Cát?”

“Nhờ mẹ đón rồi.”

Quý Tiểu Cát có người chăm sóc là tốt rồi, sau đó Quý Bạch Thư hỏi việc của Hà Viễn xử lý thế nào, có thể bị phán tử hình hay không, người đứng sau nhà họ Phương và Vu Tử Minh có phải rất khó nhằn không.

Vương Nguyên Diệu cười cười nói: “Sẽ không, bọn họ sẽ không còn cách nào nhảy nhót được nữa. Bảy năm trước không thể làm gì được họ, bảy năm sau có nhảy cao đến đâu anh cũng sẽ giẫm cho chết hết.”

Quý Bạch Thư mơ hồ đoán được một chút, “Hà Viễn không có chuyện gì là tốt rồi.”

Vương Nguyên Diệu ôm lấy Quý Bạch Thư quay về, xa xa nhìn thấy người nhà họ Phương chen chúc ồn ào trước của phòng chăm sóc đặc biệt, ông Phương và bà Phương tóc hoa râm, sắc mặt uể oải chặn bác sĩ lại yêu cầu họ phải cử người giỏi nhất để chữa trị cho Phương Tắc và Vu Tử Minh, trước sau vẫn là cái vẻ trịch thượng như cũ.

“Sao thế?”

“Không có chuyện gì.” Quý Bạch Thư lắc đầu, nhà họ Phương hay Phương Tắc đều không liên quan đến anh nữa.

Anh quyết định sẽ tránh xa nhà họ Phương, lại không nghĩ rằng sau khi Phương Tắc tỉnh lại cũng khôi phục ký ức.

8

Phương Tắc đến viện nghiên cứu khoa học chặn anh, Quý Bạch Thư cho rằng anh ta tới cầu tình cho Vu Tử Minh nên gọn gàng dứt khoát từ chối: “Tôi không thể giúp các người khuyên Hà Viễn từ bỏ cáo buộc Vu Tử Minh tội giết người, Vu Tử Minh bắt cóc, phóng hỏa mưu sát Hà Viễn, vô tình hại Phó Thặng bị bỏng nặng, chứng cứ rõ ràng, khuyên tôi cũng vô dụng.”

Phương Tắc: “Anh tới tìm em.”

Quý Bạch Thư cau mày: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Nơi này nói chuyện không tiện, đến quán trà phía trước đi.”

Quý Bạch Thư do dự một chút, gật đầu đồng ý.

Phương Tắc bao một phòng riêng nửa khép kín trong quán trà, nói với Quý Bạch Thư: “Vẫn là trà phổ nhĩ thêm trần bì hay món khác?”

Quý Bạch Thư: “Tùy tiện đi.”

Vì vậy Phương Tắc gọi một ly trà phổ nhĩ trần bì, sau khi order xong, nói: “Sở thích của em vẫn không thay đổi.”

Lòng Quý Bạch Thư giật thột, lạnh lùng nhìn Phương Tắc nói: “Nói ngắn gọn, anh tìm tôi có chuyện gì.”

Phương Tắc trầm mặc một lúc lâu, ngay khi Quý Bạch Thư cảm sắp hết kiên nhẫn mới mở miệng: “Anh đã khôi phục nhớ, Quý Thường.”

Anh ta đi thẳng vào vấn đề, suy nghĩ trong lòng Quý Bạch Thư được chứng thực ngược lại có thể nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không phải Quý Thường, tôi tên là Quý Bạch Thư, chắc anh nhận nhầm người rồi.”

Lúc này nhân viên phục vụ mang lên một ấm trà phổ nhĩ trần bì, kèm theo hai tách trà sứ Thanh Hoa, Phương Tắc vẫy lui nhân viên phục vụ tự mình rót hai tách trà phổ nhĩ, nhìn nước trà màu da cam bốc khói nghi ngút, hòa hợp với khuôn mặt Quý Bạch Thư khiến khuôn mặt xa lạ như mang theo những đường nét quen thuộc.

“Anh quên mất, em cũng mất trí nhớ.” Phương Tắc đặt một tách trà xuống trước mặt Quý Bạch Thư, nói với anh: “Tên khai sinh của em là Quý Thường, Quý Bạch Thư là tên sau khi mất trí nhớ, là thân phận Vương Nguyên Diệu bịa đặt ra cho em. Hai mẹ con họ cấu kết với nhau chôn vùi cái tên Quý Thường và hai mươi năm cuộc đời của người đó, bọn họ lừa dối em, bịa đặt thân phận Quý Bạch Thư mới cho em, cắt đứt liên hệ của em và quá khứ, khiến em mất đi căn nhà ba mẹ để lại, ký ức, và người thân duy nhất là Hà Viễn. Vương Nguyên Diệu còn giả mạo thân phận một người cha khác của Quý Tiểu Cát!”

Phương Tắc nói êm tai, giọng điệu coi như bình tĩnh, nhưng bàn tay lại nổi gân xanh nắm chặt tách trà, cánh tay dùng sức căng cứng thành một đường thẳng.

Sau khi Quý Bạch Thư nghe anh ta tự thuật xong, hỏi: “Nói xong chưa?”

Phương Tắc: “Em không tin anh?”

Quý Bạch Thư: “Anh vấy bẩn người thân của tôi, lại còn hỏi ngược tôi có tin anh không?”

Phương Tắc nhìn anh muốn nói thêm, Quý Bạch Thư giơ tay ngăn lại, “Đầu tiên, tôi biết Quý Bạch Thư không phải tên thật của mình, cũng biết Vương Nguyên Diệu làm cho tôi một thân phận giả bởi vì khi đó tôi bị bỏng rất nặng, thiếu chút nữa mất mạng, nếu để những người đó biết tôi vẫn còn sống, thì tôi cũng có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào. Để tang quá khứ là cách tốt hơn để bảo vệ tôi, mà tôi đã mất trí nhớ cũng không hứng thú về quá khứ nên tôi chấp nhận thân phận mới.”

“Từ đầu tới đuôi tôi đều biết kế hoạch của chồng mình và ba mẹ anh ấy, vì họ đã thẳng thắn nói cho tôi khi tôi còn tỉnh táo, nói thẳng cho anh biết, là tôi tự nguyện từ bỏ thân phận cũ.”

“Còn nữa, không phải Vương Nguyên Diệu mạo danh cha của Quý Tiểu Cát, mà chính Quý Tiểu Cát tự lựa chọn anh ấy là một người cha khác của mình.”

“Cuối cùng, Phương tiên sinh, nếu như ngài muốn lợi dụng người thân của tôi để cứu Vu Tử Minh thì tôi e rằng tính toán của ngài đã thất bại. Bình thường tôi tốt tính, nhưng nếu anh dám động vào người nhà của tôi thì tôi cũng cá chết lưới rách với anh.”

Phương Tắc ngăn anh lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh mới là người nhà của em! Em là vợ hợp pháp của anh, cha ruột của Quý Tiểu Cát là anh! Quý Thường, người em nên cá chết lưới rách không phải anh, người em nên hận cũng không phải anh, là Vương Nguyên Diệu và Vu Tử Minh, là bọn họ cướp em khỏi anh. Hiện tại anh đã khôi phục ký ức, anh có thể bảo vệ em, không ai sẽ ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa… Quý Thường?”

Quý Bạch Thư nhìn anh ta bằng ánh mắt như thấy một kẻ thần kinh, anh giơ tay lên ngăn trở Phương Tắc tới gần, từng bước một lùi về sau: “Bình tĩnh một chút, Phương tiên sinh, vợ hợp pháp của anh là Vu Tử Minh, hiện tại còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia kìa, anh quên là hai người còn có con hả? À, dù anh và Quý Thường, hoặc là nói, có thể thật sự là tôi trước khi mất trí nhớ, đã từng là vợ chồng, nhưng tôi nhớ không lầm ngay khi tôi còn chưa mất trí nhớ anh đã kết hôn với Vu Tử Minh rồi chứ nhỉ.”

Đôi môi Phương Tắc lúng túng, không thể thốt ra được một lý do chính đáng, bởi vì anh ta đã từng làm những chuyện tương tự như mình vừa mới nói ra với Quý Thường, anh ta từng dùng tất cả thủ đoạn để đuổi Quý Thường đi, nhưng mấy năm qua quá khứ đã trở thành một thanh vũ khí sắc bén từng nhát một lăng trì cõi lòng anh ta đến huyết nhục mơ hồ.

Quý Bạch Thư thừa dịp anh ta mất tập trung lặng lẽ cầm lấy ấm trà, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Tôi có gia đình của tôi, anh cũng có gia đình của anh, làm chồng, làm cha, đều cần phải gánh vác trách nhiệm, mất trí nhớ không phải lí do để bỏ vợ bỏ con, đấy chỉ là cái cớ để trốn tránh trách nhiệm. Anh thấy đấy, quá khứ cứ để nó trôi đi, còn gì đáng giá để lưu luyến đâu?”

“Nếu anh nói là cha mẹ anh và Vu Tử Minh cấu kết xóa trí nhớ, thôi miên anh, lấp đầy vô số ký ức giả tạo cho anh, khiến anh bị ảo giác mình yêu Vu Tử Minh tha thiết thì anh vẫn phải gánh vác trách nhiệm y?”

Quý Bạch Thư giương mắt nhìn sang, Phương Tắc mặt không hề có cảm xúc nhưng trong mắt lại tràn đầy căm hận khiến người sợ hãi.

“Tôi nghĩ sự thật có thế nào thì cũng chẳng liên quan đến mình. Bởi vì tôi không hề muốn biết, cũng không cho phép bất kỳ ai phá hoại gia đình tôi, hơn nữa vì quan hệ của anh và Vu Tử Minh nên tôi rất ghét, không có chút cảm tình gì với anh hết. Nên phiền anh tránh ra, tôi phải đi rồi.”

Quý Bạch Thư nói xong, dịch bước chân đi về phía cửa, dư quang khóe mắt phát hiện Phương Tắc đưa tay tới, phản ứng quá khích, đột nhiên ném ấm trà: “Đừng tới đây!”

‘Choang’ một tiếng, ấm trà rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, nước trà nóng trút đổ lên tay và cổ chân Phương Tắc, da dẻ lộ ra ngoài nhanh chóng nổi mụn nước. Đau đớn kịch liệt lan tuyền từ dây thần kinh đến đại não, Phương Tắc lại chỉ cảm thấy tê dại, trái tim còn đau đớn hơn cả những nơi bị bỏng.

Trong khoảnh khắc Quý Bạch Thư biểu hiện ra cảnh giác, chán ghét và chống cự khiến Phương Tắc hoảng hốt, mông lung, anh ta đã tưởng tượng rất nhiều tình huống, Quý Bạch Thư không tin, phẫn nộ, giận dỗi, căm hận… Chỉ không có tình huống cảnh giác khi đối diện với người xa lạ này.

Tựa như từ trước đến nay Phương Tắc chưa bao giờ để lại dấu ấn trong lòng Quý Bạch Thư, anh ta chỉ là một người xa lạ bỗng dưng xuất hiện, vợ hợp pháp của người xa lạ này lại vừa muốn giết chết người nhà của anh, nên Phương Tắc cũng bị đính cho cái mác nguy hiểm.

Trong lòng Phương Tắc đột nhiên bị khoan thủng một cái lỗ lớn, trống rỗng vô cùng, miệng cũng chua chát, dạ dày khó chịu, có cảm giác muốn nôn.

Anh ta tự nói với mình, phản ứng như của Quý Bạch Thư mới là bình thường nhất, bởi vì anh mất trí nhớ.

Người mất trí nhớ thay lòng đổi dạ cũng là bình thường, khôi phục trí nhớ là tốt rồi.

Quý Bạch Thư do dự nói: “Xin lỗi.”

Phương Tắc gắng sức cười dịu dàng nhất có thể, nhưng anh ta không biết nụ cười của mình có bao nhiêu khó coi.

“Không sao, là ta đường đột, dọa em rồi.”

Quý Bạch Thư: “Anh có thể gửi hóa đơn trị liệu bỏng cho tôi, tôi sẽ bồi thường.”

Gật gật đầu, anh xoay người rời đi.

Không chậm trễ chút nào, chưa từng quay đầu lại, như tránh chuột bọ côn trùng rắn rết, chỉ muốn xóa bỏ anh ta khỏi thế giới hiện tại.

Phương Tắc thở dài, chậm rãi ngồi vào chỗ cũ, nhắm hai mắt tự nói với mình không nên gấp gáp, trước đây là anh ta quá đáng, giờ bị nghiệp quật đáng đời.

Giải quyết xong khoản nợ này mới có thể cướp Quý Thường về.

Anh ta biết Quý Thường mềm lòng, Quý Thường yêu anh như vậy nhất định không nỡ từ chối, Quý Thường sẽ trở về, giữa bọn họ còn có Quý Tiểu Cát, còn có một đứa con.

Phương Tắc thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác, củng cố tâm lý khủng hoảng.

Một lúc lâu sau, nghe thấy động tĩnh nhân viên phục vụ đến kiểm tra ấm trà và thấy Phương Tắc bị bỏng, nhanh chóng dò hỏi có cần thuốc mỡ trị bỏng hay không.

Phương Tắc nói không cần.

Lại hỏi nhân viên: “Làm sao để tăng mức độ bỏng?”

Nhân viên phục vụ hoài nghi mình nghe lầm: “Cái gì?”

“Thôi, không có gì.”

9

Khoảng thời gian này Vương Nguyên Diệu bận rộn đến chân không chạm đất, giới chính trị cũng đất trời rung chuyển, ngay cả Quý Bạch Thư ở trong viện nghiên cứu cũng mơ hồ nghe tin phe phái của một vị trên trung ương nào đó bị tra xét.

Anh không hề biết vị tai to mặt lớn đó có quan hệ với Vu Tử Minh, mãi đến tận khi mọi chuyện đã kết thúc Vương Nguyên Diệu nói cho anh biết, anh mới biết.

Vị đứng sau lưng Vu Tử Minh quyền cao chức trọng như vậy khó trách lúc trước Vương Nguyên Diệu phải sắp xếp một thân phận hoàn toàn mới cho anh, nếu ‘Quý Thường’ không tử có lẽ sẽ không có người tên Quý Bạch Thư này, ngay cả Quý Tiểu Cát cũng khó đoán sống chết.

Quý Bạch Thư lúc này mới biết trước kia mình có bao nhiêu mạo hiểm để sống sót mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, ôm cánh tay Vương Nguyên Diệu kiên định không thể bỏ qua Vu Tử Minh, lại nói tiếp về kết quả thí nghiệm và thời gian công khai, nói chuyện xong còn nhắc đến cả chuyện hôn nhân lông gà vỏ tỏi nhà Hà Viễn với Phó Thặng… Thời gian chậm rãi trôi qua trong những câu chuyện vụn vặt của cuộc sống đời thường.

Mãi đến tận khi tắt đèn chuẩn bị ngủ, Quý Bạch Thư mới nhớ tới chuyện ngày hôm nay Phương Tắc tìm mình, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không quan trọng nên vứt qua một bên, chìm vào giấc ngủ.

10

Phương Tắc khôi phục ký ức nhớ lại một vài sắp xếp từ bảy năm trước, tuy rằng đã nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương sắp rớt đài nhưng những gì anh ta cực kỳ vất vả gây dựng ở phương nam cũng bị xóa sổ hoàn toàn.

Coi như làm lại từ đầu cũng phải nhọc lòng kinh doanh hơn mười năm mới có thể đạt đến thành tựu bây giờ.

Phương Tắc không sợ quay lại từ đầu, từ mười mấy tuổi anh ta đã bắt đầu giúp ông nội xử lý chính sự, khoảng hai mươi đã tiến vào giới chính trị, từ chức vị nhỏ nhất bắt đầu từng bước một leo lên trên, thăng chức nhanh chóng vừa có sự hỗ trợ từ gia tộc cũng là do anh ta có thực lực trên phương diện kia.

Sau đó đi phía nam, càng là vứt bỏ tất cả gây dựng lại từ đầu.

Nên anh ta không sợ phải làm lại, anh ta chỉ sợ Quý Thường không ở bên mình nên càng thêm ghét Vương Nguyên Diệu.

Vu Tử Minh được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh thường, ngày nào cũng phải thay thuốc, trong quá trình thay thuốc gã đau đến mức mắng chửi cả y tá khiến y tá ở tầng này chẳng ai muốn đến gần. Lúc gã tỉnh táo sẽ chất vấn cảnh sát trông coi ngoài cửa, tại sao Phương Tắc không đến thăm mình.

Cảnh sát tức giận nói anh ta còn đang bận xử lý mớ rắc rối cậu gây ra đó.

Vu Tử Minh rít gào phát rồ, chỉ trích Phương Tắc vốn dĩ không muốn giúp mình, chỉ ước gì gã mau chết đi, một lúc sau lại điên điên khùng khùng lảm nhảm Phương Tắc rất yêu mình, giữa bọn họ có một một đứa con, Phương Tắc nhất định sẽ không bỏ gã.

Cảnh sát lắc đầu một cái, nghĩ thầm đúng là thằng điên.

Sau đó cuối cùng Phương Tắc cũng đến thăm Vu Tử Minh, mang theo tin tức cha ruột của Vu Tử Minh đã bị song quy.

双规 (Shuanggui – song quy): là một quy trình xử lý kỷ luật nội bộ do Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc – và các chi bộ cấp dưới – tiến hành đối với các thành viên của Đảng bị nghi ngờ “vi phạm kỷ luật”, một cáo buộc thường đề cập đến tham nhũng nhưng đôi khi cũng có thể mang những ý nghĩa khác.

Anh ta đứng phía cuối giường từ trên cao nhìn xuống Vu Tử Minh đang trịch thượng phía đầu giường, Vu Tử Minh duỗi bàn tay cuốn đầy băng gạc ra muốn túm lấy Phương Tắc: “Anh đã đến rồi? Phương Tắc, Phương Tắc, anh hãy tin em, là Hà Viễn bắt cóc em, hắn muốn hại chết em, anh ta cùng bọn với Quý Thường, chúng đều muốn hại em chết.”

Phương Tắc tiến lên phía trước, tránh né cái tay kia, nhìn gã, nhỏ giọng thầm thì: “Không phải do cậu ra tay trước sao?”

“Không phải, không phải, Phương Tắc…” Vu Tử Minh giãy dụa muốn ngồi dậy, vết thương mưng mủ chảy ra thứ nước vàng khè, “Anh còn nhớ Quý Thường không? Lúc trước anh ta cứ dây dưa không dứt còn muốn ép em rời khỏi anh, sau này anh ta bị quả báo chết cháy, Hà Viễn là em trai của anh ta, hắn đang trả thù. Anh mau nói cho ba em để ba em điều tra Hà Viễn, bắn chết hắn!”

Phương Tắc nhìn hắn, thờ ơ không động lòng, “Trận lửa thiêu chết Quý Thường là do cậu làm đúng không? Là cậu cố ý thiết kế để hại chết Quý Thường?”

Vu Tử Minh khiếp sợ ra mặt: “Phương Tắc, sao anh có thể nói em như vậy?”

Phương Tắc: “Đừng có giả vờ vô tội, bây giờ cậu xấu xí, buồn nôn đến tột cùng, không thể chịu nổi.” Ngón tay của anh ta đặt lên mặt nạ dưỡng khí của Vu Tử Minh, ánh mắt lạnh thấu xương khiến Vu Tử Minh cảm thấy sợ hãi.

“Phương, Phương Tắc?”

“Là cha cậu nhìn trúng sự phát triển của nhà họ Phương, chọn tôi làm quân cờ, là cậu và cha cậu thuyết phục cha mẹ tôi, lừa tôi về nhà, nhốt tôi lại, tiêm thuốc hướng dẫn, thuốc thôi miên… Tôi đếm không hết, chắc phải mười mấy loại thuốc cấm cùng với sốc điện, cuối cùng là hướng dẫn phát tình, trong lúc thôi miên xóa ký ức còn cố ý thêm vào một vài ký ức giả, khiến tôi lầm tưởng người mình yêu trong trí nhớ là cậu, sau quạt gió thổi lửa, đuổi Quý Thường đi thì thôi lại còn muốn thiêu chết cha con bọn họ, tôi nói không sai chứ?”

“Anh, anh khôi phục trí nhớ?” Trong mắt Vu Tử Minh lộ ra sợ hãi.

Phương Tắc lạnh mắt nhìn gã.

Quý Bạch Thư nói sai một điều, anh cho rằng bảy năm hôn nhân của Phương Tắc và Vu Tử Minh dù thế nào cũng sẽ còn một chút tình cảm, mà đúng là khởi đầu cũng rất ngọt ngào thắm thiết. Mãi cho đến một năm sau khi kết hôn, Phương Tắc phát hiện sở thích và thói quen, hành động của Vu Tử Minh hoàn toàn khác xa với lúc trước khi cưới, như hai người khác nhau, mà lúc trước anh ta nhận định Vu Tử Minh không chỉ vì liên kết tin tức tố giữa hai người, mà còn vì những hành động và thói quen của Vu Tử Minh khiến anh ta sinh lòng yêu thương từ tận đáy lòng.

Sau khi kết hôn mấy năm, Phương Tắc cũng cố gắng yêu Vu Tử Minh, nhưng anh ta nhận ra yêu thương mình dành cho Vu Tử Minh càng ngày càng nhạt, đến cuối cùng chỉ còn sót lại trách nhiệm.

Thỉnh thoảng Phương Tắc sẽ nhớ lại khi ký ức của mình vẫn còn trống rỗng, Beta ôm đứa con trong lòng xuất hiện trước mắt anh ta hết lần này đến lần khác, khi đó anh ta đã phát triển ổn định ở phía nam, vô số lần nhớ tới Beta kia, nhưng chưa từng nghĩ đến việc cho người về hỏi thăm dù chỉ một lần.

Chưa từng có.

Vu Tử Minh: “Anh khôi phục ký ức thì sao? Không phải anh có con với em rồi à? Phương Tắc, em sẽ không đồng ý ly hôn. Ha ha, Quý Thường chết rồi, anh ta đã chết, vợ của anh là em.”

Phương Tắc cúi người, ghé vào bên tai gã, nói: “Không, Quý Thường không chết. Cậu cũng biết em ấy đấy, cậu cũng gặp rồi mà.”

Sự vui sướng của Vu Tử Minh chững lại, gã băn khoăn nhìn khuôn mặt Phương Tắc hòng nỗ lực tìm ra dấu vết anh ta nói dối, nhưng không có, gã rất yêu Phương Tắc, nên gã quen thuộc mỗi vẽ mặt của Phương Tắc, Phương Tắc không nói dối.

Quý Thường còn sống!

Anh ta chưa chết!

Vu Tử Minh là kẻ thông minh, nhưng chỉ thích dùng cái sự khôn khéo đó vào những trò tính toán khôn vặt, gã nhanh chóng trợn mắt lên: “Quý Bạch Thư?!”

“Đúng, là em ấy.” Phương Tắc còn việc cha đẻ của Vu Tử Minh bị song quy liên lụy đến cả gia đình cha nuôi của gã, còn nói phần lớn chứng cứ là do mình cung cấp, tất cả là để trả thù họ đã đùa giỡn mình, “Chờ cậu bị kết án chung thân tôi sẽ trình đơn ly hôn lên tòa, nếu một bên gây ra tội lỗi nghiêm trong, một bên khác có quyền ly hôn, cho dù cậu có đồng ý hay không.”

Vu Tử Minh trừng mắt nhìn chằm chằm Phương Tắc, “Anh còn muốn cướp tiện nhân Quý Thường kia về?”

Phương Tắc lộ ra vẻ mặt không vui.

“Nghe tôi mắng anh ta thì không chịu nổi à? Ha ha, lúc trước cha mẹ anh, bạn bè, người thân của anh mắng anh ta còn khó nghe hơn, họ sỉ nhục làm Quý Thường lúng túng ngay trước mặt anh nhưng anh nói được nửa câu không? Lúc đấy anh còn đang bận gửi tin nhắn dỗ dành tôi đấy, ha ha… Phương Tắc ơi Phương Tắc, bây giờ anh lại còn muốn theo đuổi Quý Thường?”

Vu Tử Minh tràn ngập phẫn hận, không để ý đau đớn, ngửa đầu trừng Phương Tắc, nghiến răng nghiến lợi nói rằng: “Anh cho rằng đổ hết mọi sai lầm lên người tôi thì anh sẽ trong sạch ư? Phương Tắc, ban đầu là chính anh đưa ra đề nghị muốn xóa ký ức.”

Phương Tắc đè ngón tay đang giữ mặt nạ dưỡng khí, “Là do các người động vào tôi trước. Tôi xóa ký ức là vì muốn quên đi cảm giác buồn nôn khi đánh dấu cậu.”

“Ha ha ha…” Vu Tử Minh cười đến ho khan thành tiếng: “Anh… Khụ khụ, lừa mình dối người, vào lúc anh lựa chọn xóa ký ức cũng là lúc anh chấp nhận mọi sự sắp xếp của chúng tôi, anh bị ngu hả? Anh giả vờ cái gì, rõ ràng là sau khi ký hiệu tôi xong anh cảm thấy mình đã phản bội Quý Thường, lại phát hiện sau khi đánh dấu tôi xong ảnh hưởng của chứng rối loạn pheromone với anh giảm đi đáng kể, anh cảm thấy ở cùng tôi thoải mái hơn nên anh mới thẳng thừng chọn xóa ký ức, anh đặt mình ở vị trí của người bị hại, sau đó có hối hận cũng là đương nhiên, có lý do để cứu vãn với Quý Thường. Phương Tắc, bản chất của anh là một kẻ tư lợi, lúc này lại còn đóng vai nạn nhân?”

“Phương Tắc, là anh chủ động vứt bỏ Quý Thường.”

“Quý Thường, Quý Bạch Thư, chồng hiện tại của anh ta là Vương Nguyên Diệu? Anh ta không yêu anh, anh ta đã có người yêu mới, nếu anh ta biết anh là một kẻ hèn hạ như vậy lại càng không thể yêu anh.”

Phương Tắc nắm chặt mặt nạ dưỡng khí, nhìn Vu Tử Minh với đôi mắt lạnh như băng, Vu Tử Minh từng gặp ánh mắt này nhiều lần, đó là khi Phương Tắc diệt trừ đối thủ của mình.

“Anh muốn giết tôi?” Vu Tử Minh từ không dám tin tưởng đến sắc bén: “Anh muốn giết tôi! Anh là đồ không có lương tâm!! Phương Tắc —— “

Phương Tắc buông tay, đứng dậy, “Không, tôi sẽ không giết cậu. Cậu sẽ phải vào tù, tù chung thân, tôi sẽ nhốt cậu vào ngục giam tăm tối, cho cậu ở trong đó cả đời.”

Vu Tử Minh biết đến hắn không có vươn mình cơ hội, phụ thân hắn bị song quy, Phương Tắc hận độc hắn, người nhà họ Phương cũng đem nhà tan người mất, tiền đồ hủy diệt sạch quái ở trên người hắn, hắn vò đã mẻ lại sứt, liền muốn tất cả mọi người không thoải mái.

Gã nhìn Phương Tắc, gằn từng chữ: “Phương Tắc, anh có biết vì sao Quý Thường không còn xuất hiện sau lễ đính hôn của chúng ta không? Bởi vì lúc ấy tôi đi tìm anh ta, tôi cho anh ta xem video anh sử dụng thuốc ức chế và bị sốc điện, còn cả lúc anh chấp nhận xóa đi ký ức.”

Nghe vậy, đồng tử trong mắt Phương Tắc co rút lại, đầu trống rỗng, chỉ còn dư lại cái miệng khép mở khi nói của Vu Tử Minh.

Nếu Quý Thường không biết anh ta chủ động vứt bỏ anh ta có thể hoàn hảo đặt mình vào vị trí người bị hại, đóng vai nạn nhân thống khổ cho Quý Thường xem, Quý Thường mềm lòng, giữa họ còn có một đứa con, họ đã từng yêu nhau như vậy, anh ta có lòng tin vào Quý Thường sau khi hồi phục ký ức.

Chỉ cần Quý Thường khôi phục ký ức, anh nhất định sẽ trở về.

Nhưng nếu Quý Thường biết, em ấy biết.

Từ bảy năm trước đã biết.

Quý Thường trung thành với ái tình và hôn nhân, cũng không phải người do dự thiếu quyết đoán, dây dưa không dứt.

Là anh ta từ bỏ tình yêu và hôn nhân, là anh ta từ bỏ Quý Thường và Quý Tiểu Cát, Quý Thường biết, anh sẽ không quay đầu lại.

Trước mắt Phương Tắc hoàn toàn đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt, từ cuống họng dâng lên cảm giác tanh ngọt lan đến tận hàm răng, anh ta không khống chế được sát ý tràn ngập trong lòng, đột nhiên bóp lấy cổ Vu Tử Minh, trong đầu không ngừng gào thét, giết gã!

———-oOo———-

Hết chương 20.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.