“Cô thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi ạ!”
Sau khi ăn xong, Tống Dật Tuấn mặc kệ những ánh mắt đang đổ dồn vềphía hai người họ, dìu Tô Duyệt Duyệt trở về văn phòng nhưng văn phòngkhông giống như ở nhà ăn, những người ở đây Tô Duyệt Duyệt đều quen hết, ánh mắt của những đồng nghiệp cùng phòng đổ dồn lại sẽ gây nên “sứccông phá” vô cùng lớn. Huống hồ hành động của Tống Dật Tuấn lại có chútthân thiết, một tay ôm vai, một tay đỡ cánh tay cô, dù người khác khôngnghĩ ngợi chuyện này nhưng cũng cảm thấy mối quan hệ giữa cấp trên vàcấp dưới rất gần gũi, e rằng gần gũi đến mức có thể bao che, giúp đỡtrong công việc.
Trong phòng Quản lý hợp đồng, có người ngẩng đầu nhìn lướt qua, cóngười nhìn chằm chằm như thôi miên, mãi tới khi Tống Dật Tuấn rời khỏichỗ ngồi của Tô Duyệt Duyệt, những ánh mắt kia mới dần dần tản ra.
“Cô làm sao thế?” Như An Tâm hỏi.
“Khi đi ăn cơm bị ngã, đau chết đi được!”
“Sao bất cẩn thế chứ!” Đầu tiên, Như An Tâm bình luận một câu, sau đó dò hỏi: “Kevin cũng ăn cơm ở nhà ăn à?”
“Ừ.”
Như An Tâm đang định hỏi thêm vài câu, đã thấy Vu Tiểu Giai kéo dịchchiếc ghế quay ra, bước tới giữa phòng, hạ thấp giọng nói: “Nghe nóisáng nay Edward xông vào phòng họp trong lúc cuộc họp đang diễn ra lalối om xòm, định kiện cáo bộ phận chúng ta. Kết quả đã gặp phải “kháosơn[1]” của Kevin, ha ha, còn chưa kịp nói gì thì đã bị giáo huấn chomột trận. Đáng đời! Dám chống đối sếp của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-noi-cong-so/46292/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.