Sáng sớm Chủ nhật, Tô Duyệt Duyệt đã đi đến bệnh viện, nhưng điềukhiến cô bất ngờ là Mèo con đã xuất viện rồi. Hỏi y tá tình hình Mèo con như vậy sao xuất viện sớm thế, y tá chỉ mỉm cười, nói: “Tôi không phảilà bác sĩ, làm sao tôi biết được, bệnh nhân yêu cầu xuất viện thì choxuất viện thôi.”
Tô Duyệt Duyệt nghe như vậy rất tức giận, muốn đôi co mấy câu với ytá nhưng lại nhớ đến tình trạng của Mèo con nên nín nhịn, gọi điện thoại cho Lâm Tử Văn. Điện thoại của Lâm Tử Văn đã tắt nguồn, Tô Duyệt Duyệtlo cho tình trạng sức khỏe của Mèo con không tiện nhận điện thoại, nênđã gửi tin nhắn cho Lâm Tử Văn, rồi đứng đợi một hồi lâu ngoài cổng bệnh viện mới rời đi.
Mãi đến tối muộn, Tô Duyệt Duyệt mới nhận được tin nhắn của Mèo con,nói mình không có chuyện gì nên mới về nhà nghỉ ngơi, bảo cô không cầnlo lắng, sau khi khỏe hẳn sẽ gọi điện cho cô. Tô Duyệt Duyệt nghĩ liệucó phải Mèo con thật sự quá mệt mỏi, hay cô ấy vẫn đang trách mình, cứsuy nghĩ luẩn quẩn như vậy, khiến lo lắng càng thêm chồng chất tronglòng.
Hôm sau, trên đường đến công ty, Doanh Thiệu Kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt sáng sớm đã chẳng có chút tinh thần nào nên cố ý trêu đùa cô vài câu,nhưng cô gái thường ngày luôn miệng ríu rít như chim sẻ này hôm nay lạingậm tăm, mặt mày ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, nói chuyện thì rời rạc, chẳng đâu vào đâu, cho tới khi đến tòa nhà Tổng bộ khu Hoa Đông của Tập đoànJS, hai người tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-noi-cong-so/46291/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.