Tống Dật Tuấn ngước mắt định thần, đôi chânchệnh choạng, đâm sầm vàobức tường lạnh băng phía trước, tay quờ quạng muốn túm lấy vật gì đó đểgiữ thăng bằng nhưng lại chỉ nắm được không khí, khuỷu tay đập vào bứctường đau điếng. Tô Duyệt Duyệt vội chạy đến đỡ anh, Tống Dật Tuấn vịnvào cô, tựa sát người vào tường, hít vào thật sâu, tự chế giễu nói: “Bịem nhìn thấy bộ dạng thảm thương này rồi.”
“Nếu không phải vì em ăn nói vụng về thì anh đã không bị chuốc nhiềurượu đến vậy.” Tô Duyệt Duyệt đứng bên cạnh vô cùng áy náy, vài sợi tócmai rủ xuống chấm vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi của anh, khuôn mặt đỏ lừvì say rượu đã dần dần trở nên trắng bệch, đây là khuôn mặt chỉ ngườisay khướt mới có. Tô Duyệt Duyệt hiểu rõ điều này, cô còn nhớ trong buổi liên hoan chia tay hồi đại học, cô say khướt, nôn thốc nôn tháo nhữnggì đã ăn rồi liên tục ợ chua, cho đến khi cả người run lên bần bật, vãnhững giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Đây là sự khó chịu không thể hình dung nổi, Tô Duyệt Duyệt lấy khăngiấy đưa cho Tống Dật Tuấn, nói: “Anh lau mồ hôi đi, nên về sớm mộtchút, dù sao giờ bọn họ cũng chẳng thể nhận ra ai còn ai ở, hình nhưThiệu Kiệt vẫn chưa quay lại.”
Tống Dật Tuấn cầm tờ giấy ăn, lau mồ hôi trên trán, nghe thấy cô nhắc đến Doanh Thiệu Kiệt thì bỗng khựng lại, hơi cúi xuống nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, đôi mắt trong veo hằn lên mấy tia máu đỏ vì rượu quánặng nhưng vẻ dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-noi-cong-so/2940683/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.