Nằm viện hai hôm, tình trạng sức khỏe của Hạnh cũng ổn định hơn, bác sĩ cũng đồng ý cho cô xuất viện về nhà. Vốn ông bà Bình định xin phép cho con gái về quê vài ngày cho thư thả, thoải mái đầu óc nhưng khi mẹ cô đề cập đến chuyện này, Hạnh lại gạt đi, nhỏ nhẹ đáp.
_ Con muốn ở đây mẹ ạ.
_ Con ở đây liệu có ổn không, về quê với bố mẹ vài hôm mẹ chăm, sau ổn ổn thì lại lên trên này ở. Không gì bằng về nhà mình con ạ, con ở đây mẹ không yên tâm.
_ Mẹ yên tâm đi. Gia đình chồng con tốt lắm. Bố mẹ chồng con tâm lý lắm, mẹ chồng con không có con gái nên lúc nào cũng coi con như con gái trong nhà cả. Mẹ thấy đó, mấy hôm con ở đây hôm nào mẹ chồng con cũng dậy từ sớm hầm cháo gà, cháo tim mang đến cho con đấy thôi. Bố mẹ cứ yên tâm về đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.
_ Con không muốn về bố mẹ cũng không ép. Ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nha con.
Cô nghe xong liền cảm thấy sống mũi cay cay. Con cái dù lớn vẫn là con của mẹ, đối với mẹ, cô lúc nào cũng như một đứa trẻ nhỏ lúc nào cũng khiến bà phải lo lắng không thôi.
Hạnh nghẹn ngào hỏi.
_ Bố mẹ định lúc nào thì về ạ.
_ Sáng ngày kia bố mẹ về sớm.
_ Gấp vậy ạ. Bố mẹ không ở lại chơi thêm vài ngày.
_ Thôi, con không sao là bố mẹ yên tâm ra về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-em-chong/615469/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.