Cửa phòng cấp cứu đóng lại, hai chân nội run rẩy đứng không vững, cả người trực đổ về phía sau. Cũng may lúc đó có cô y tá tốt bụng đi ngang qua kịp thời đỡ lấy nội rồi rìu nội ngồi xuống ghế.
_ Cô ơi, cháu tôi sẽ không làm sao phải không. Bàn tay bà run run nắm lấy tay y tá.
_ Bà yên tâm, cháu bà sẽ không sao đâu.
_ Mẹ, nội....
Tiếng gọi, tiếng bước chân dồn dập chạy đến.
Nghe tin Hạnh xảy ra chuyện, mọi người trong nhà liền lập tức dừng mọi công việc vội vội vàng vàng chạy đến.
_ Nội, vợ con sao rồi. Bác sĩ bảo sao rồi nội.
_ Vẫn đang cấp cứu.
_ Nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tại sao vợ con lại bị ngã.
_ Nội không biết. Lúc đó nội với vợ con đang ngắm cảnh trên cầu, đột nhiên từ phía sau có một tên chạy đến xô ngã vợ con xuống.
_ Nội có biết hắn là ai không. Nội có nhìn thấy mặt hắn không.
_ Nội không. Lúc đó nội sợ quá không còn tâm trí để ý việc gì nữa. À... Phải rồi, hình như hắn là cướp, nội thấy coa người vừa đuổi theo hắn vừa hô cướp.
_Khốn kiếp. Vũ tức giận cuộn tròn tay đấm thật mạnh vào tường.
_A..... A.
_ Vũ, đừng vậy mà con. Đừng làm mẹ sợ mà.
2 tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Vị bác sĩ già mệt mỏi bước ra.
_ Bác sĩ cháu/vợ tôi sao rồi.
_ Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ đựơc đứa bé.
_ Không, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-em-chong/615468/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.