(Lũ ngốc dám lập mưu đùa giỡn mẹ kế! Hãy nhớ ai là người mang nặng đẻ đau các ngươi a!! Chỉ cần ta muốn, các ngươi hãy xem mẹ kế ta làm sao khiến các ngươi ngoan ngoãn mà quỳ xuống, dâng hết bản thân lên đây!) Một cô gái ôm mặt khóc nức nở, lúc khuôn mặt lộ ra là lúc khiến người ta hít thở không thông. Mái tóc đen tuyền mềm mại, đôi mắt đẫm lệ long lanh ánh nước, môi anh đào mềm mại như đóa hoa e ấp. Nàng khóc đến hoa lê đái vũ, nhưng trong căn phòng mỹ lệ mà trống vắng, không một ai ở đấy để thương cảm cho nàng.
"Ta chỉ muốn được thương yêu, muốn được như cô ta, nhưng tại sao..." "Bởi vận mệnh cô bị người ta chi phối!" Một giọng nói như đang ẩn hiện trong hư không văng vẳng trong lòng cô gái." "Vận mệnh của ta...?" "Đúng vậy, tất cả những điều này đều là vì ả mẹ kế kia!" Cô gái thắc mắc"Mẹ kế? " là ai?
Giọng nói kia bây giờ lại mang theo sự tức giận "Đúng vậy, bởi ả mẹ kế kia muốn ngược cô nên số phận cô mới bi thảm vậy a!" Rồi lại buồn bã "Lẽ ra cô như thế nào cũng không liên quan đến tôi a, nhưng cái ả mẹ kế chết tiệt kia lại đột nhiên muốn dừng viết tiếp."