Cửa quán rượu Hàm Nguyệt vang lên một tiếng cạch rồi mở ra, một cô gái dáng cao mảnh khảnh vừa đang dùng tay vuốt lọn tóc xoăn vừa ngáp một cái:
– Có cho người ta ngủ đến nơi đến chốn không hở? Chuyện gì mà…
Cô kéo dài giọng, khi nói câu này còn chưa mở mắt ra, hai khoé mắt cong lên, hàng mi mỏng thấm nước mắt do ngáp dài mà tuôn, cô tựa người vào khung cửa, hơi lay người giữa lúc nửa mê nửa tỉnh.
Tạ Bạch không nhìn Ân Vô Thư nữa mà xoay người nói với Lâu Hàm Nguyệt:
– Xem quẻ.
Lâu Hàm Nguyệt vẫn chưa mở mắt, cô vẫn đang nhìn đâu đó dưới đất mà nói:
– À, vào trước rồi nói. Mấy người xem?
Tạ Bạch đưa lưng về phía Ân Vô Thư, đôi mắt rủ xuống trên nét mặt lãnh đạm:
– Một mình tôi.
Nói đoạn bước chân vào cửa.
Lâu Hàm Nguyệt nhướng nửa mắt, nói không chừng còn chưa nhìn rõ người đứng ở cửa là ai, bèn nói theo thói quen:
– Ai xem thì người đó vào, còn lại đứng chờ bên ngoài đi.
Sau đó không nói tiếng nào nữa mà đóng cửa đánh rầm, tỏ rõ sự cau có khi vừa tỉnh ngủ.
Nghe được tiếng đóng cửa, Tạ Bạch thoáng dừng chân lại, rồi tiếp bước mà mặt vẫn không để lộ cảm xúc, hắn theo chân Lâu Hàm Nguyệt lên tầng cao nhất.
Quán rượu Hàm Nguyệt này quy mô nhỏ và kết cấu đơn giản, tầng một là sảnh chính, tầng hai là phòng riêng để phục vụ cho các thực khách gần xa. Trên tầng ba là nơi ở của Lâu Hàm Nguyệt, không bất kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/219701/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.