Sáng sớm trên đại lộ Cổ Dương chỉ có vỏn vẹn hai người đứng cách nhau một vạch băng đường, hẳn nhiên Ân Vô Thư vừa ngẩng đầu lên là thấy ngay Tạ Bạch.
Y ngừng bước một chút, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên. Ân Vô Thư gọi:
– Tiểu Bạch?
Tạ Bạch nheo mắt, giờ đã bị nhìn thấy rồi nếu như mặc kệ bỏ đi thì có hơi cứng nhắc quá. Thế là hắn đứng yên tại chỗ, chờ Ân Vô Thư đi đến trước mặt mới đáp một chữ “Ừm” vừa đủ nghe.
Ân Vô Thư ngước mặt nhìn cửa chính Thái Huyền đạo sau lưng Tạ Bạch rồi hỏi:
– Cậu tìm tôi à?
Tạ Bạch im lặng một giây, mặt không biến sắc:
– … Không, tìm Lâu Hàm Nguyệt, mở cổng Linh Âm nhầm chỗ.
Ân Vô Thư: …
Ngay lúc đó, trên mặt y hiện một vẻ vô cùng phức tạp, dường như có hơi thương tâm mà dường như muốn cười, cuối cùng y nhếch khoé miệng:
– Trăm năm như một, vẫn không rành đường.
Tạ Bạch nghiêm mặt không trả lời, xoay mặt nhìn con đường trước mắt.
Thay đổi nơi đây quá lớn, không còn giống gì cái thuở hắn vừa rời đi. Trước đây, hắn đứng trước sân đưa mắt ra là có thể trông thấy những nhánh sông ngoằn ngoèo uốn lượn nơi xa, người dân hai bên đường thức giấc từ sớm, ai nấy tháo mấy tấm ván gỗ trước cửa ra trong màn sương, dựng quầy mở sạp, trò chuyện rôm rả, phả ra hơi người vào không khí bắt đầu một ngày mới nồng đượm khói lửa cuộc sống, nô nức sôi động biết bao.
Giờ đây khi hắn nhìn sang, đường sông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/219700/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.