Lúc ngắm cảnh cũng không được nói chuyện.
Mới giấy trước Tạ Bạch còn dụi mắt vào vai Ân Vô Thư, mà sang giây tiếp
theo hắn đã thấy thân thể mình cao vọt lên, giờ đang đứng trước dòng
sông chảy ngang qua sân sau, tựa vai vào cửa và ngắm tinh tú trên cao.
Dường như đó là tháng tám của một năm nào đấy, cái nóng oi bức của ban
ngày hoàn toàn tan biến khi về đêm, thấp thoáng dáng dấp mát dịu của
trời thu.
Ban đêm không có nhiều ánh đèn, hàng tinh tú trên cao sáng rõ đến lạ, nối
nhau mênh mang và vô tận thành một dòng sông dài.
Tính tình Tạ Bạch vốn trầm tĩnh, có lẳng lặng nhìn tròi cả đêm cũng không
thấy buồn chán, thế nhưng có người hết lần này đến lần khác cứ muốn
trêu đùa hắn.
- Thiếu niên ấy mà, nhất là thiếu niên ở lứa tuổi của cậu người ta đều rộn
ràng căng tràn sức sống, hổ báo cáo chồn đều không ngại gặp. Sao đến
lượt cậu lại biến thành bộ dáng mái nhà cũng chẳng lên nổi thế này?
Ấn Vô Thư đạng ngồi trên mái hiện trên đầu hắn, một chân vắt bên trên,
một chân men theo bờ hiển mà buông xuống, đang hững hờ đung đưa. Ch
ân người này lại còn dài, rất gây sự chú ý, chướng mắt cực độ.
Tạ Bạch liếc xéo cái chân kia, chẳng hiểu sao thấy ngứa tay muốn nắm lấy
mắt cá chân cái người nhàn nhã thong dong trên nóc nhà ném thẳng
xuống sông để tẩy sạch não ra, khốn nỗi... đánh không lại.
Khi này hắn hãy còn đang học cách luyện hoá khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129812/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.