Mèo con này tính giặt áo choàng cho ta đấy ư?
Ân Vô Thư ra tay nhẹ nhàng vô cùng, nhưng cơ thể Tạ Bạch đã phải chịu
một chuỗi những vấn đề từ trước, suốt dọc đường còn bốn ba đánh nhau
không được chăm nom nghỉ ngơi mà còn phải chịu đựng thêm chuyện vừa
rồi nữa, chẳng khác nào bệnh cũ chưa lành đã gánh thêm thương tốn mới.
Cơ thể hắn đúng là không chống chịu nổi, vừa rút van ra là xẹp hẳn xuống,
bất tỉnh hoàn toàn không biết tròi trăng mây nước gì nữa.
Dì Lâu và giao nhân giật bắn mình nhưng thật ra Tạ Bạch vẫn không vấn
để gì, hắn không chịu đau đón hay khó chịu về thể xác, chẳng qua chỉ bị
xoay vấn trong những cơn mơ ùn ùn kéo tới và không tỉnh lại được.
Hắn mơ về dịp thanh minh năm lên sáu.
Trong trí nhớ của hắn, hôm ấy cũng không khác gì những lễ thanh minh
khác, trời âm u từ rạng sáng, chẳng mấy chốc mà mưa đã lất phất ngoài kia
song nhẹ nhàng đến độ rơi trên áo cũng không ướt. Với người thường, thời
tiết đầu tháng tư đã thật ôn hoà, nhưng hắn vẫn cảm thấy se lạnh.
Gió trên lầu hai thổi mạnh hơn bên dưới một chút, Tạ Bạch sợ lan hơi ẩm
vào phòng nên không dám mở hết cửa sổ, chỉ hé nó ra gần một nửa rồi yên
lặng nằm dựa lưng trên ghế, ngắm những cánh sơn trà đỏ thắm ngoài sân.
ở đối diện đang đóng kín nhưng
vẫn có người qua lại ở những căn nhà kề bên, họ ghim cành liễu ngoài
khung cửa. Những người sống trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129811/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.