Không thu tơ vàng về thì làm sao tôi đưa nước tới?
–
Tạ Bạch căng mắt nhìn về hướng hồ Khổng Tước, mặt nước vẫn xanh biếc đến động lòng, ẩn giữa biển cát trong bóng đêm sinh ra một vẻ đẹp đẽ yêu dị, những cồn cát nhấp nhô khi khuất khi lộ khiến người ta không thấy được nơi bắt đầu âm thanh kia.
Làm sao có người bình thường sống ở nơi hoang vu không bóng người bên cạnh bờ hồ nồng nặc yêu khí thế này? Dùng não mà nghĩ sẽ thấy không có khả năng.
Hắn lặng lẽ nhìn về hướng kia, nén lại hơi thở, một tay đè mèo mun còn đang liếm ngón tay mình xuống, tay còn lại đặt lên môi ám chỉ hãy im lặng. Mèo mun nhí rất có nhân tính, nó mở to mắt nhìn rồi khom người ôm trọn lấy cánh tay, cái đuôi mỏng mảnh quấn chặt trên cổ tay hắn, không cử động lấy một tí, không phát ra lấy một tiếng.
Tạ Bạch cúi nhìn nó một chút rồi không để ý nữa. Hắn đã kế thừa sự can trường không sợ trời không sợ đất của Ân Vô Thư, có thể một mình bước thẳng vào bất kỳ đâu. Nhưng tình trạng cơ thể hắn bây giờ cực kỳ kém, đến độ không thể tự cân bằng nhiệt độ cơ thể mà cũng không đánh nổi một ngọn lửa. Nếu trong tình trạng như vầy mà liều mạng chẳng màng thiệt hơn, đi thẳng vào tra xét thì không thể gọi là can trường nữa mà phải là úng não.
Trái lại mà nói, thể chất hiện tại của hắn lại là lớp ẩn náu tuyệt hảo nhất.
Tạ Bạch che mình và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129803/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.