Không sợ đóng băng đầu lưỡi luôn đấy à.
–
Một mảnh giấy rơi xuống trước mặt hắn, Tạ Bạch vươn tay chụp lấy, đọc lướt nội dung trên đó rồi tức thì đốt sạch mà chẳng nghĩ ngợi chút gì.
Ân Vô Thư nói rằng y còn một trái tim bị người ta nhòm ngó nên phải đi gấp, tạm thời không đồng hành với Tạ Bạch được.
Vừa phát hiện sách có vấn đề thì người biến mất, trùng hợp tới lạ kỳ. Nói không liên quan thì có ma mà tin.
Phản ứng trước hết của hắn là đuổi theo Ân Vô Thư hỏi cho rõ ràng trước sau, song vừa nghĩ đến đây thì hắn chợt vỡ lẽ hắn không biết Ân Vô Thư đi đâu cả, điểm đến tiếp theo của y, nơi chôn trái tim là…
Hệt như trăm năm trước đó, chỉ trừ dịp đến chợ Yêu mỗi năm một lần, hắn thật sự không biết nơi thứ ba Ân Vô Thư có khả năng đến là ở đâu.
Tạ Bạch đứng thẳng người trong phòng, mặt không chút cảm xúc.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn chẳng thể nén nỗi lòng nghĩ về khung cảnh mình đứng trước cửa lớn Thái Huyền đạo năm xưa, giống như bỗng dưng chỉ qua một đêm mà hắn trở thành người cô quạnh, và rằng tất cả những điều thân cận dịu dàng đều chẳng khác nào ảo ảnh.
Cái cảm giác bị người vứt bỏ chẳng nói một lời, hắn phải trải nghiệm tận hai lần.
Mèo mun nhí hớn hở phóng từ phòng bên cạnh sang, vòng quanh chân Tạ Bạch và cọ hai lần, sau đó phóng lên giường, lấy đó làm bệ đỡ nhảy vào ngực Tạ Bạch, ôm cả bốn chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129802/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.