Nhìn lên đồng hồ, thấy đã hơn mười lăm phút mà Tố Dĩ Dĩ vẫn chưa trở vào, bà Diệp mới vặn nhỏ lửa, tính đi ra xem rốt cuộc hai người trẻ tuổi kia đang làm cái gì mà bắt con gà thôi đã lâu như vậy vẫn không thấy đâu.
Bà Diệp vừa bước chân qua cửa, phút chốc liền giật mình khi Tố Dĩ Dĩ và Tôn Nghị đã thình lình xuất hiện. Đưa con gà về trước, Tố Dĩ Dĩ gượng cười.
“Mẹ… gà đây ạ!”
Bà Diệp nhìn một lượt cả hai người, trong vài giây hơi ngẩn ra vì bộ dạng quá mức buồn cười. Tố Dĩ Dĩ và Tôn Nghị, trên đầu người nào cũng dính đầy lông gà. Bà thực sự không biết, con gái của mình và cậu thanh niên kia làm trò gì ở ngoài chuồng gà mà lại ra nông nỗi này.
Vì sợ con gái mất mặt, bà Diệp cố nhịn cười: “Được rồi! Hai đứa… vào rửa tay, rửa mặt đi ha!”, nói xong liền lập tức quay lưng đi. Tố Dĩ Dĩ thậm chí còn thấy vai của bà đang run lên, rõ ràng là đang cười.
Tố Dĩ Dĩ thở dài một tiếng, đột nhiên Tôn Nghị ở phía sau cùng lúc lấy xuống tận năm, sáu cọng lông gà đưa ra trước mặt cô.
“Xem ra em cần phải cải thiện trình độ bắt gà nhiều hơn nữa!”
Tố Dĩ Dĩ cắn môi nhìn Tôn Nghị, thấy rõ trong ánh mắt đó của anh đang tràn lên ý cười, ngượng quá hoá giận: “Anh cũng vậy thôi! Trình độ bắt gà cũng đâu có hơn tôi!”
“Nhìn xem…”
Tố Dĩ Dĩ nhón chân, đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781487/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.