Chương trước
Chương sau
Có lẽ là do Tôn Nghị quá chú ý đến mấy con vịt đang không ngừng làm phiền mình, nên lúc sau lại cảm thấy xe đi khá nhanh, mất một lúc đã đến nơi.

Tố Dĩ Dĩ xuống xe, còn không quên cúi đầu ríu rít với chú Xuân: “Cảm ơn chú!”

“Cảm ơn cái gì chứ! Lần nào gặp con cũng khách sáo như vậy làm chú cảm thấy xa lạ quá đấy!”

Ở phía sau, Tôn Nghị và hai người kia cũng đã bước xuống. Giống như Tố Dĩ Dĩ, cả ba người đồng loạt gật đầu cảm ơn chú Xuân.

Chú Xuân nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại chỗ Tôn Nghị, quay qua hỏi Tố Dĩ Dĩ: “Bạn trai của con à?”

Tố Dĩ Dĩ vừa nghe xong, cả người suýt nhảy dựng lên: “Dạ… không phải đâu chú!”

“Ngại cái gì!”

Chú Xuân bật cười, còn nháy mắt một cái: “Lớn cả rồi chứ nhỏ bé nữa đâu! Với lại… cậu ta đẹp trai quá thế kia, con không lấy, cô khác sẽ lấy đấy!”

“Chú Xuân à…”

“Được rồi! Chú còn có việc đi trước. Hẹn vài ngày nữa chú với dì sẽ qua chơi.”

Chú Xuân nói xong thì cũng lái xe đi mất, lúc này Tố Dĩ Dĩ lén nhìn qua Tôn Nghị mới phát hiện, người dân xung quanh ai đi ngang cũng đều đưa mắt nhìn anh.

Cô khép mắt thở dài, về đến đây mà ăn mặc như ba người bọn họ, không bị chú ý mới lạ.

“Này…”

Tố Dĩ Dĩ đến gần, ái ngại gọi một tiếng.

Tôn Nghị không hỏi, im lặng chờ cô nói. Tố Dĩ Dĩ nhìn anh, nét mặt có hơi lúng túng: “Không muốn bị nhìn nữa thì đi thôi!”

Chưa đến hai giây, Tố Dĩ Dĩ nói xong liền quay lưng đi. Tôn Nghị nhanh chân đi ngang hàng với cô, để A Huy và Lương Trung ở sa mang hành lý.

Lúc này khi hai người đã đi ngang hàng rồi thì lại trở thành tâm điểm bàn tán của cả thôn. Người quen khắp thôn từ nhỏ đến lớn chỉ cần thấy Tố Dĩ Dĩ liền giơ tay. Câu đầu tiên là chào, câu thứ hai là hỏi “Dẫn bạn trai về ra mắt gia đình à?”

Từ chỗ này đến nhà cũng không xa, Tố Dĩ Dĩ thực sự không đếm nỗi mình đã bị hỏi như vậy bao nhiêu lần. Cô thì xấu hổ, còn Tôn Nghị mỗi lần được hỏi đều tỉnh bơ, giống như không có vấn đề gì.

Đi khoảng hơn năm phút, Tố Dĩ Dĩ dẫn ba người kia dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, mái ngói màu đỏ và tường vôi có lẽ là hai thứ đặc trưng nhất ở đây. Tôn Nghị thực sự cảm thấy khung cảnh ở đây rất bình yên và gần gũi, đã rất lâu mới có lại được loại cảm giác dễ chịu này.

Tố Dĩ Dĩ còn chưa đi đến cửa, miệng đã gọi lớn: “Cha, mẹ, Tiểu An, con về rồi!”

Ở bên trong, một cậu thanh niên độ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy ù ra, lao thẳng đến ôm chằm lấy Tố Dĩ Dĩ, vui mừng đến mức như sắp hét lên.

“Chị về rồi! Nhớ muốn chết!”

“Thằng nhóc, lớn xác quá rồi, chị không bế nỗi mày nữa đâu!”

Tố Dĩ Dĩ cười, khổ sở vỗ vào lưng Tiểu An hai ba cái.

Một lúc sau, cha mẹ của Tố Dĩ Dĩ là bà Diệp và ông Phục mới đi ra. Người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc dài điểm bạc được búi gọn vội vàng ôm lấy Tố Dĩ Dĩ.

“Về đột xuất như vậy, không báo trước để cha ra đón?”

“Không cần đâu mẹ! Con đi với bạn!”

Tố Dĩ Dĩ vừa nói xong, giọng Tôn Nghị ở phía sau đã cất lên: “Chào bác gái! Lâu rồi không gặp!”

“À… là cậu à!”

Bà Diệp vẫn còn nhớ, khoảng thời gian khi Tố Dĩ Dĩ nằm viện, hôn mê suốt mấy năm trời, đều là do người đàn ông này thay hai ông bà già chăm sóc con gái.

Ban đầu bà và chồng rất giận Tôn Nghị, hết mắng rồi đánh, nhưng về sau thấy Tôn Nghị rất chân thành, cho nên cũng không muốn oán trách nữa. Người biết hối lỗi, làm lại chưa bao giờ là muộn cả.

“Bác vẫn còn nhớ cháu sao?”

Tôn Nghị cười hỏi, bà Diệp liền vui vẻ nói: “Sao mà không nhớ được. Cha của Dĩ Dĩ vẫn thường xuyên nhắc cậu đấy!”

“Kìa mẹ…”

Tố Dĩ Dĩ hơi ngại, muốn lên tiếng ngăn lại thì ở sau nhà, ông Phục mới lên tiếng: “Mẹ cái gì? Cha vẫn muốn được một lần nhậu với cậu ta một bữa thật say đấy!”



“Chào bác trai!”

Tôn Nghị vừa cúi đầu, ông Phục đã đi tới, thẳng thừng khoác vai anh, phấn khích nói: “Tôn Nghị, lại đây…”

Ông kéo Tôn Nghị đi vào trong nhà, thái độ cực kỳ tự nhiên: “Tôi có bình rượu rất ngon, tháng trước mua ở thôn trên, còn để trong tủ chưa động đến. Tối nay ăn cơm xong, tôi với cậu sẽ uống cho đã!”

“Cha… cha à!”

Tố Dĩ Dĩ khổ sở muốn gọi họ lại, nhưng bà Diệp kéo tay cô: “Dĩ Dĩ, đừng có như vậy! Cha của con gặp lại cậu ta, ông ấy vui lắm đấy!”

“Nhưng mà… hình như mọi người đang hiểu nhầm rồi…”

Tố Dĩ Dĩ muốn giải thích, lần nữa bị chặn lại: “Hiểu nhầm cái gì chứ! Người ta đưa con về đến tận chỗ xa xôi này thì con phải biết ý người ta mà nắm bắt. Lớn cả rồi, bây giờ không lấy chồng thì chừng nào mới lấy?”

“Mẹ…”

“Không nói nữa! Vào nhà đi!”

Bà Diệp kéo tay Tố Dĩ Dĩ, sẵn tiện quay qua nói với A Huy và Lương Trung: “Hai cậu cũng vào trong đi!”

“Tiểu An à, giúp hai anh xách hàng lý vào trong!”

Khi vào trong nhà rồi Tố Dĩ Dĩ mới phát hiện, Tôn Nghị và cha của cô đang cùng nhau ngồi ở nhà sau, không biết là nói về việc gì mà sắc mặt người nào cũng tốt.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ, cha mẹ của cô lại thích Tôn Nghị nhiều như vậy. Nhìn vào thái độ của hai người họ, cô cũng đủ biết họ đã nhắm sẵn Tôn Nghị vào vị trí con rể này từ lâu rồi.

Việc này thực sự khiến Tố Dĩ Dĩ dở khóc dở cười, vốn dĩ Tôn Nghị nói muốn theo đuổi cô, cô còn làm giá chưa gật đầu kia mà. Bây giờ về đến nhà, lại được đích thân bậc phụ mẫu gật đầu, gần như là đem cô gả đi ngay lập tức không bằng.

Tố Dĩ Dĩ tắm rửa xong, đầu óc phần nào cũng giãn ra một chút. Cô ra khỏi phòng, định đi tìm Tiểu An nói chuyện phím, lại vô tình nhìn qua cửa sổ, thấy Tôn Nghị đang giúp cha của cô đóng lại cái xe đẩy thóc.

Không biết Tố Dĩ Dĩ đang nghĩ gì, bước chân cô dừng lại, tựa hồ bị hình ảnh mạnh mẽ ở ngoài kia níu giữ, không thể đi tiếp được. Tố Dĩ Dĩ nép sau rèm cửa, lén quan sát từng động tác của Tôn Nghị. Bởi vì hoạt động mạnh, trời lại đang hửng nắng nên mồ hôi đổ ra khá nhiều. Chiếc áo sơ mi của anh không biết đã ướt đẫm từ lúc nào, vải áo dính sát vào da thịt, vô tình để lộ những đương cơ đầy mạnh mẽ ở bên trong.

Hai mắt Tố Dĩ Dĩ tập trung đến mức nhìn mà không chớp mắt, dáng vẻ bây giờ của Tôn Nghị thực sự quá nam tính. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi tuỳ tiện rũ ra trước trán, gương mặt điềm đạm hằng ngày bỗng chốc trở nên quyến rũ một cách kỳ lạ.

Tố Dĩ Dĩ càng nhìn, mặt càng nóng. Hai má cô đỏ bừng, vội đứng qua một bên không dám nhìn nữa. Nếu dáng vẻ này của cô bị ai đó phát hiện, cô sẽ xấu hổ chết mất.

“Chị à! Chị dám nhìn lén người ta sao?”

Giọng của Tiểu An từ đâu khẽ cất lên, doạ Tố Dĩ Dĩ một phen giật mình, hồn vía suýt thì lên mây.

Nhìn vẻ mặt bị bại lộ của cô, Tiểu An càng đắc ý: “Chị thích anh ấy rồi đúng không?”

“Em nói cái gì vậy?”

Tố Dĩ Dĩ bịt miệng Tiểu An, kéo qua một góc: “Ăn nói linh tinh, đừng để người khác nghe thấy đấy!”

“Em đâu có…”

Tiểu An gỡ bàn tay kia xuống, cười nói: “Rõ ràng em thấy chị đứng ở cửa sổ, chăm chú nhìn…”

“Dĩ Dĩ à!”

Tiếng của bà Diệp đột ngột vang lên, Tố Dĩ Dĩ lần nữa bịt miệng Tiểu An lại: “Dạ!”

Ở sau bếp, bà Diệp nói vọng lên: “Giúp mẹ bắt con gà vào đây để mẹ nấu cháo!”

“Dạ… con ra ngay!”

Tố Dĩ Dĩ nói xong, buông Tiểu An ra, trước khi quay đi còn không quên căn dặn: “Em mà nói bừa, chị sẽ mách mẹ việc em móc ống để mua đồ chơi đấy!”

Tiểu An bị uy hiếp, liền lập tức thất thế, gật đầu: “Em không dám đâu!”

Thấy Tiểu An biết sợ, Tố Dĩ Dĩ mới bật cười bỏ đi. Cô không nghĩ có ngày cô lớn như vậy rồi còn đi dùng chiêu này để doạ trẻ con.

Tất cả cũng chỉ vì cái người ở sân mà ra…

Nghĩ đến đây, Tố Dĩ Dĩ thuận tiện nhìn ra ngoài một lần nữa, lần này đã không thấy Tôn Nghị đâu. Vừa đi ra đến nhà sau, ông Phục lại đi vào.



Bà Diệp đang nấu ăn ở bếp, không quay lại mà lên tiếng nói với chồng: “Dù gì người ta cũng là khách đấy! Ông đừng có mà bảo người ta làm này làm kia nhiều quá không hay đâu!”

“Tôi biết mà!”

Ông Phục đặt chỗ dụng cụ nặng nề kia xuống một góc, đi đến chỗ vòi nước gần dưới chân bà Diệp, nói: “Cậu ấy thấy tôi đóng chậm quá nên giúp tôi thôi! Giờ thì xong rồi, tôi bảo cậu ấy đi tắm rồi chuẩn bị dùng cơm.”

“Tắm rồi sao?”

Tố Dĩ Dĩ đứng ở gần đó, nghe xong liền vô thức lặp lại. Chợt, bà Diệp quay qua: “Dĩ Dĩ, nhanh lên, bắt con gà vô đây cho mẹ!”

“Dạ… con đi ngay!”

Chuồng gà nằm cách nhà bếp khoảng mười bước chân, chỗ này là bãi đất trống, chỉ để dành nuôi gia cầm. Tố Dĩ Dĩ đã lâu lắm rồi mới đi vào chuồng gà thế này, nhìn mấy con gà đang chạy tán loạn khi thấy cô xuất hiện, trong lòng hơi rối một chút liền nhíu mày.

Mặc dù sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng phải có một điều Tố Dĩ Dĩ phải thừa nhận, cô không giỏi bắt gà.

Không hiểu sao mẹ lại giao việc này cho cô, đợi cô bắt xong một con gà, nhà người ta đã ăn được ba bữa cơm rồi cũng không chừng!

Tố Dĩ Dĩ ngẫm một lúc, nhìn quanh một vòng, chọn xem con nào sẽ vào nồi, sau đó hít một hơi, xắn tay áo lên rồi nhào tới trước.

Gà lớn gà nhỏ vừa thấy cô đến đã dắt nhau bay nhảy tứ tung, tiếng kêu của bọn chúng vừa to vừa đông, khiến cô đau đầu vô cùng.

Ở bên trong, Tôn Nghị vừa tắm xong, trên người lúc này không còn âu phục nữa. Anh đi ra sau bếp, ông Phục vừa nhìn thấy đã reo lên.

“Cậu này mặc đồ gì thì vẫn đẹp trai nhỉ?”

Sau đó quay qua bà Diệp: “Đúng không bà?”

Bà Diệp biết chồng mình đã chấm được con rể, không nói gì chỉ gật đầu cười với ông một cái.

Lúc này, Tôn Nghị nhìn trước nhìn sau không thấy Tố Dĩ Dĩ đâu mới lên tiếng hỏi: “Hai bác à, Dĩ Dĩ đâu rồi ạ?”

“Con bé ở ngoài chuồng gà…”

Bà Diệp nói không rõ, làm Tôn Nghị khó hiểu: “Chuồng gà?”

“À… ý bác là bác bảo Dĩ Dĩ ra chuồng gà bắt một con gà cho bác nấu cháo. Nhưng mà nãy giờ hình như hơi lâu rồi thì phải!”

“Để tôi ra xem…”

Ông Phục vừa tính quay đi, Tôn Nghị đã nói: “Bác cứ để con ra đó với Dĩ Dĩ!”

Vốn đúng ý mình, nên ông Phục lập tức gật đầu: “Được được! Vậy phiền cậu ra đó xem Dĩ Dĩ giúp tôi. Tôi đi tắm rồi chúng ta dùng cơm!”

“Vâng!”

Tôn Nghị ngắn gọn đáp rồi theo lời hướng dẫn của bà Diệp tìm đến chỗ của Tố Dĩ Dĩ.

Khi còn cách chỗ cô vài bước chân, Tôn Nghị bị cảnh tượng hỗn loạn phía trước làm cho đứng hình. Tố Dĩ Dĩ ở bên trong… giống như đang chơi trò đuổi bắt với bầy gà nhốn nháo kia vậy!

“Tố Dĩ Dĩ…”

Tôn Nghị gọi một tiếng, Tố Dĩ Dĩ liền dừng lại. Cô nhìn qua, sửng sốt khi thấy Tôn Nghị đã ở rất gần. Cô hoảng hốt xem lại bộ dạng của mình, phút chốc xấu hổ đến mức muốn đào ngay một cái hố để chui xuống.

Ít giây sau, Tôn Nghị bước luôn vào bên trong, đi đến chỗ Tố Dĩ Dĩ. Cô hơi cúi mặt xuống, đột nhiên lại nghe thấy giọng anh trầm thấp cất lên.

“Bác gái bảo em đi bắt gà, nhưng xem ra mọi chuyện không thuận lợi lắm thì phải!”

Bàn tay Tôn Nghị đưa lên, lấy xuống một cọng lông gà đang dính trên đầu Tố Dĩ Dĩ đưa cho cô.

Tố Dĩ Dĩ thực sự ngượng đến chín mặt, không nghĩ cái việc thất bại này lại lọt vào mắt Tôn Nghị.

Hít một hơi thật sâu, Tố Dĩ Dĩ bỗng dưng nghĩ ra một ý, liền ngẩng mặt lên. Nhưng khoảng cách quá gần, khiến gương mặt cả hai dường như chỉ cách nhau một ngón tay. Mái tóc Tôn Nghị vẫn chưa khô, tuỳ tiện rũ xuống, làm cho cảnh sắc thêm phần mê hoặc.

Tố Dĩ Dĩ thấy tim mình đập còn nhanh hơn tốc độ của mấy con gà chết tiệt đang chạy lung tung bên dưới, phút chốc quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn nữa. Cả giọng cũng thấp xuống một cách kỳ lạ.

“Anh có thể… giúp tôi… bắt nó được không?”

Tôn Nghị nhìn theo hướng ngón tay vừa đưa ra của Tố Dĩ Dĩ, ở phía trước chính là một con gà béo ụ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.