Trong phòng xác, Bách Thâm đứng như người mất hồn, đôi mắt khô rát mệt mỏi nhìn Lý Dịch Đình rất lâu. Kể từ lúc xác cô đuoc chuyển vào đây, anh đã luôn nhìn cô như vậy. Căn phòng này rất lạnh, khiến da thịt cô vì thế cũng lạnh buốt như băng. Nắm lấy tay Lý Dịch Đình, Bách Thâm có muốn khóc thì nước mắt cũng không rơi xuống được nữa, nhất thời đã khô cạn cả rồi.
Hít một hơi thật sâu, Bách Thâm cố nén lại từng mạch cảm xúc đang vỡ vụn trong tim mình, đưa tay vào túi áo lấy nhẫn cưới ra, chậm rãi đeo lại vào ngón áp út của Lý Dịch Đình.
Sau đêm hôm đó, cô đã bỏ đi, để lại chiếc nhẫn này ở trên bàn. Kể từ ngày hôm đó, Bách Thâm lúc nào cũng giữ nó trong người, định đợi một dịp nào đó sẽ trực tiếp đeo nó vào cho cô. Chỉ là anh không ngờ, anh lại đeo nó trong hoàn cảnh như thế này.
Không có ánh mắt xúc động của Lý Dịch Đình, không có những cái ôm đầy hạnh phúc. Lý Dịch Đình giờ đây chỉ nằm yên bất động trước mặt anh, không hờn, không oán, cũng không trách, không khóc nữa. Bách Thâm siết chặt tay Lý Dịch Đình đến run lên, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Bách Thâm chủ động thật lòng hôn cô. Và cũng chính là lần cuối cùng!
Từ nay về sau, cuộc đời của anh đã vắng đi Lý Dịch Đình. Những buổi cơm muộn của anh sẽ vĩnh viễn không còn có hình bóng chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781456/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.