Bị Quân Nhu hành hạ một trận, Trạch Lam không biết mình đã ngất đi trong bao lâu, tỉnh dậy vẫn thấy căn phòng trống không. Không còn hoảng loạn như lúc đầu, cô bình tĩnh ngồi dậy, thuốc đã không còn tác dụng, tay chân đều đã có thể cử động nhưng cũng không thể linh hoạt vì tay cô vẫn còn đang bị trói.
Trạch Lam nhìn quanh, phát hiện dưới sàn nhà phía trước có một mảnh sứ bị vỡ. Trong đầu đột nhiên lướt qua ý nghĩ liều lĩnh, sau đó đứng dậy, thật nhẹ chân đi về trước. Hai tay bị trói ở sau lưng, nên việc cô cầm lấy mảnh sứ muốn một mạch cắt phăng đoạn dây kia cũng không phải là điều dễ dàng. Bởi vì không quan sát được, hầu hết mấy ngón tay của Trạch Lam đều bị cứa đến chảy máu.
Trạch Lam nhíu mày, mồ hôi ướt đẫm cả người, cổ tay phải vì kiềm chặt mảnh sứ và dùng lực gồng cứng khá lâu đã mỏi nhừ, sắp không giữ được nữa mà run rẫy. Mỗi giây trôi qua đối với Trạch Lam bây giờ, giống như thời gian đang đếm ngược trong một quả bom vậy. Đáng sợ hơn, cô còn không được biết thời gian còn lại là bao lâu thì quả bom ấy sẽ phát nổ, cho nên việc duy nhất cô có thể làm, đó là điên cuồng cứa mạnh vào dây thừng, bàn tay cầm mảnh sứ siết manh đến mức làm các góc nhọn của mảnh sứ đâm vào tay, máu chảy ra không ít.
Khoảnh khắc Trạch Lam cảm nhận sợi dây thừng sắp đứt, cánh cửa trước mặt lại đột ngột mở ra khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781455/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.