Sau khi đi vào bên trong, Trạch Lam thực ra đã đứng nép sau một bức tường, dõi mắt nhìn ra phía Giang Triết Hàn cho đến khi hắn hoàn toàn rời đi. Giây phút thấy được sự do dự không muốn rời khỏi đó của hắn, Trạch Lam thừa hiểu hắn đang lo lắng điều gì. Từ tận đáy lòng, cô rất cảm kích vì sự chu đáo mà hắn đã dành cho cô.
“Em sẽ thật cẩn thận.”
Trạch Lam nghĩ về Giang Triết Hàn, nghĩ đến mức vô thức nói khẽ một câu. Chợt, từ phía xa có một người đàn ông trung niên đi đến.
Vừa nhìn thấy cô, đã niềm nở. “Tứ thiếu phu nhân..”
Nghe người đối diện gọi mình như vậy, Trạch Lam vội cười.
“Đừng gọi tôi như thế thưa thầy. Cứ gọi là cô Lưu được rồi!”
“À, vậy..cô Lưu!”
Người đàn ông cười cười, ánh mắt có vẻ khá phấn khởi khi được đón tiếp Trạch Lam. Người này là Triết Biệt, hiệu trưởng của học viện Kinh Tây. Trạch Lam nhìn một người lớn tuổi hơn mình nói chuyện mỗi câu đều phải chào cúi, trong lòng có chút không thoải mái. Rõ ràng cô chỉ mới đến đây hôm nay thôi, sao có vẻ cô đang khiến người khác căng thẳng vì mình thì phải.
“Hiệu trưởng?”
“Vâng cô Lưu..”
Trạch Lam chỉ mới gọi một tiếng, Triết Biệt liền quay sang, cẩn trọng đáp lại. Cô nhíu mày, thực sự cô đang nhìn ra được nét căng thẳng trên mặt ông. Nghĩ một lúc, Trạch Lam không biết liệu có phải do cô là vợ của Giang Triết Hàn cho nên mới khiến họ không thể thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781412/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.