“Em còn nhớ thứ này chứ?”
Trạch Lam đưa chiếc vòng mà ngày xưa Phù Dung đã tự tay đan cho cô ra trước mặt Xảo Nhi, mong rằng khi nhìn thấy nó sẽ có thể gợi lên trong tâm trí Xảo Nhi một chút ấn tượng.
Nhưng ánh mắt Xảo Nhi lại hoàn toàn trái ngược với những gì cô mong muốn. Nó vô hồn và gần như không chút cảm xúc nào tồn tại.
Cô hơi đau lòng, Xảo Nhi cầm lấy chiếc vòng, ngắm nhìn một lúc rồi soạn tin trên di động.
< Thứ này có liên quan đến tôi sao? >
Câu hỏi của Xảo Nhi đã một lần cứa vào lòng cô một nhát thật sâu. Đau, nhưng tuyệt nhiên không thể rơi nước mắt. Cô nhìn Xảo Nhi, cố gắng nở nụ cười.
“Đây là chiếc vòng do chính tay em đã làm, tặng cho chị...”
Nét mặt Xảo Nhi vẫn ngây ngô như vậy, chỉ nhíu mày nhìn Trạch Lam bằng ánh mắt bất lực. Xảo Nhi không nhớ được gì, Trạch Lam cũng chỉ biết cầm chiếc vòng về.
Buồn bã nói: “Cũng đã quá lâu rồi, bây giờ nó đã mục sắp đứt. Chị không thể đeo nó vì sợ sẽ rơi mất lúc nào không hay.”
Thấy nét mặt này của Trạch Lam, Xảo Nhi mới chợt bấm một dòng với nội dung.
< Nếu chị thích, bây giờ tôi cũng có thể làm một cái mới để tặng chị. >
“Thật sao!?”
Xảo Nhi đáp lại sự vui mừng của Trạch Lam bằng một cái gật đầu. Phút chốc, cảm xúc trong tim Trạch Lam như muốn vỡ oà. Cô vuốt tóc Xảo Nhi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781391/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.