Trong khuôn viên bệnh viện, Tố Dĩ Dĩ ngồi trên xe lăn, đưa ánh mắt buồn bã nhìn xa xăm. Cẩn thận đẩy xe lăn xuống dốc, Tôn Nghị đưa Tố Dĩ Dĩ đến ngồi cạnh hồ cá.
Khoác lên người cô chiếc áo lông, anh nhẹ nhàng nói như nhắc nhở: "Ngoài này gió khá nhiều, không khéo rất dễ bị cảm lạnh."
Tố Dĩ Dĩ vẫn nhìn đăm đăm về một hướng, trong ánh mắt vẫn chất đầy thờ ơ, không hề để tâm đến hành động của Tôn Nghị.
Mặc dù sau khi biết Trạch Lam vẫn còn sống, nhưng còn Phù Dung thì thế nào đây?
Con bé liệu có may mắn như chị của mình, sống sót sau tai nạn kinh hoàng ấy!
Nghĩ đến đây, Tố Dĩ Dĩ vô thức thở dài. Khoé mi phút chốc ướt đẫm, nặng nề muốn khóc. Tôn Nghị ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay muốn đưa lên lau nhanh khoé mi của cô nhưng chưa kịp chạm vào đã bị cô phản đối.
Gạt lấy tay anh, cô vẫn dùng ánh mắt căm giận mà nhìn anh: "Tôi đã nói không cần sự quan tâm này của anh kia mà! Cho nên, đừng chạm vào tôi!"
Bàn tay Tôn Nghị vẫn còn lưng chừng trước mắt Tố Dĩ Dĩ, anh nhìn vào sâu trong mắt cô, nhận ra quả thực đã có quá nhiều thương tổn. Việc bù đắp không thể là ngày một ngày hai.
Đối với cô, anh cần nhất vẫn là kiên nhẫn.
Không hề tỏ ra chán ghét với hành động vừa rồi của Tố Dĩ Dĩ, Tôn Nghị bình thản vô cùng.
Anh nói: "Cô định gặp lại Trạch Lam với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781387/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.