"Giang Triết Hàn!" giọng nói quen thuộc của ai đó khẽ vang lên, Giang Triết Hàn chợt thấy bản thân đang đứng đơn độc trong bóng đêm dày đặc, xung quanh hắn chẳng thể thấy được gì ngoài một màu tối đen như mực.
"Trạch Lam!" hắn mơ hồ gọi lấy cái tên mà mình tham luyến nhất, hoang mang nhìn khắp một vòng. Bất chợt từ phía xa, hắn thấy Trạch Lam đang đứng yên ở một chỗ, trên người mặc chiếc váy trắng tinh dài chạm gối.
"Trạch Lam!!!" Giang Triết Hàn lần nữa gọi to, hắn nhanh chân lao thẳng về phía ấy, mở rộng vòng tay ôm trọn thân ảnh nhỏ bé kia vào lòng.
Cánh tay hắn siết chặt cơ thể Trạch Lam, lưu luyến chẳng muốn rời bỏ. Ánh mắt hắn sâu thẳm nặng nề, lại đọng lên chút gì đó ươn ướt. Hắn hôn vào vai, hôn vào cổ, rồi lại hôn vào tóc cô. Hắn vẫn ra sức ôm ghì lấy cô, như thể hắn sợ nếu lỡ tay buông ra, cô sẽ chẳng khác gì một ngọn gió sẽ bay đi mất.
Nhưng quả thật, thân thể trong tay hắn lại tồn tại ở một dạng như gió như mây. Hai cánh tay hắn không thể cảm nhận được gì từ cô nữa, chỉ thấy nhẹ tênh, trống rỗng.
"Không...đừng...đừng đi...Trạch Lam...em đừng rời xa tôi...." Giang Triết Hàn điên loạn tìm kiếm một cách vô vọng. Trong bóng tối, hắn chẳng nhìn thấy dáng hình của Trạch Lam, chỉ có mỗi mình hắn, ôm trái tim đã vỡ nát mà gục xuống gào khóc.
"Trạch Lam...Trạch Lam...đừng đi...đừng!!" Giang Triết Hàn bừng tỉnh, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn nhìn lại không gian xung quanh, mới nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/1246895/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.