Cuối tháng 8, những ngày cuối hạ cũng chuẩn bị đi qua. Những ngọn gió mùa yếu dần, không còn mạnh mẽ thổi bùng lên như những ngày lập hạ. Nắng vàng trải dài khắp nơi, hệt như một tấm lụa quý che phủ lên toàn thành phố hoa lệ.
5 giờ 30 phút chiều, hoàng hôn bắt đầu đổ dồn xuống những toà cao ốc chập chùng. Những đám mây cuộn thành những khối to nhỏ khác nhau, chen chúc chật chội. Tia nắng cuối cùng chiếu xuyên qua tán cây, rọi lên trên gương mặt ưu nhã của Trạch Lam một mảng bé xíu.
Cô đứng ngoài ban công, dõi mắt mãi nhìn cho đến khi ánh hoàng hôn tắt dần sau những tán thông cao vút. Tia sáng le lói trong mắt cô biến mất, chỉ lưu lại sự đau thương chẳng thể xoá nhoà.
Đã hai tháng trôi qua, Phù Dung vẫn bặt vô âm tính. Không chút manh mối, không chút thông tin nào được tìm thấy. Những cuộc tìm kiếm của Giang Triết Hàn không đem lại kết quả, thứ mà họ tìm được sau một tuần Phù Dung mất tích chỉ là một cái xác đã bị trương sìn lên của tên cầm lái hôm ấy.
Biển cả mênh mông vô tận, cô thực sự chẳng thể nghĩ ra được kết quả gì tốt đẹp cho con bé. Nếu không trôi dạt đến nơi nào đó, có lẽ con bé cũng đã theo chiếc xe nặng nề kia mà chìm xuống đáy biển sâu thẳm.
Từ dạo ấy đến nay, chẳng có giây phút nào Trạch Lam yên lòng. Mà có chăng cũng không thể cảm thấy an yên được nữa, vốn dĩ cõi lòng đó của cô đã chẳng còn nguyên vẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/1246893/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.