Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
“Anh phải biết rằng, anh làm như vậy, chính là tự chặt đứt đường lui của mình… ” Tôi đứng dậy đi ra cửa, “Tôi không có khả năng đáp ứng anh, anh không cần phải đi theo tôi nữa”
Tôi sớm biết, tất cả điều anh ta làm là vì tôi, là tôi khiến anh ta thành như vậy, cho nên tôi không có tư cách chất vấn anh ta, nhưng tôi không đủ năng lực đối đầu với anh. Trương Khởi Linh không cần tôi nói tha thứ cho anh ta, mà tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Đóng lại cánh cửa sau lưng, Trương Khởi Linh lần này thật sự không giữ tôi lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Không mang theo chìa khoá xe, đi từ nhà tới cửa hàng mà đi mất hết hơn hai mươi phút. Đầu óc tôi vẫn đang trong trạng thái không trọng lượng, tôi dựa hoàn toàn vào bản năng đi theo phương hướng quen thuộc. Cả người vô lực vô thức, đến cả sức lực nâng cánh tay nên cũng không có.
Lúc anh ta làm như vậy, anh ta có nghĩ rằng anh sẽ không còn cơ hội quay đầu lại hay không?
Tôi một đường hoảng hốt đi tới cửa hàng, thấy Vương Minh đang muốn đóng cửa. Tôi đi vào hướng hắn phất tay ý bảo hắn có thể về.
“Mấy ngày tới tôi sẽ ở nơi này, cửa không cần đóng, cậu về đi.”
Nhìn bộ dáng như mất hồn của tôi, Vương Minh có chút do dự “Ông chủ, anh lần này lại làm sao vậy?”
Vương Minh cố ý nhấn mạnh chữ “lại”, tôi cười cười “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon/2054258/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.