Hương (nhang) trong bát gạo nếp rơi xuống đất, rơi ra một chút vụn hương, nếu hương bị tắt, hồn phách của tôi vĩnh viễn sẽ không thể trở về cơ thể của mình.
Nếu đây là đùa giỡn, thì trò đùa này cũng quá lớn rồi.
"Sư tổ, người đừng đùa giỡn nữa, đi ra khỏi cơ thể con đi!" Tôi đi qua nhặt hương lên và cẩn thận cắm lại, không ngờ là bà ấy lại tiến lên giẫm xuống một đạp, ba cây hương bị giẫm lên làm hai cây bị tắt, chỉ còn dư lại một cây.
"Sư tổ, bà coi thường người ta quá rồi đó!"
Tôi không nghĩ ngợi gì liền cầm lấy cành liễu định đánh bà ấy, nhưng cái khoảnh khắc khi tôi chạm vào cành liễu lại có cảm giác giống như là bị điện giật, làm tôi đau đến nỗi nhảy dựng lên.
"Ngươi bây giờ là quỷ, sao có thể dùng tay cầm cành liễu?"
"Sư tổ à, bà rốt cuộc là muốn dạy tôi cái gì thì chỉ đúng chỗ đó, bà như vậy không phải là muốn đùa giỡn tôi như đùa con khỉ à?" Tôi ấm ức nhìn về phía sư phụ đang nằm trên mặt đất, sư phụ ơi, thầy mau tỉnh lại xem sư tổ đi!!
"Ta đùa giỡn với ngươi thì sao? Tại sao ta cầm cành liễu lại không sao?" Nói xong, sư tổ dùng cơ thể của tôi cầm lấy cành liễu.
Tôi nghĩ bà ấy định đánh tôi, nên chạy trốn đi, tốc độ trốn này còn nhanh hơn thỏ.
Sư tổ thấy bộ dáng của tôi thì sắc mặt tái mét đi, cuối cùng dứt khoát đi từ trong cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ngu-cung-quy/2560677/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.