"Những người chết bị sử dụng làm thí nghiệm lần này đều là người không giàu thì quý, xem ra Hàng Thi có dã tâm không nhỏ, chúng ta dứt khoát hủy đi những xác chết này đi, được không?"
Tôi vừa nói dứt lời, Trần Kha đã cầm túi lớn túi nhỏ đi vào, "Không thể hủy, hiện tại chúng ta không phải đang muốn chiêu binh mãi mã hay sao, chi bằng tương kế tựu kế, để Hàng Thi làm áo cưới ( = lót đường cho xe chạy) cho chúng ta là được rồi.”
"Ý của cô là, chúng ta đem những người này về, sau đó làm họ sống lại rồi biến họ trở thành những quân cờ của chúng ta ư?"
"Đúng vậy, vừa rồi tôi đã sao chép số liệu nghiên cứu của tiến sĩ Lục, còn có mẫu vật, chắc là có thể!" Trần Kha nói xong từ trong túi lớn túi nhỏ lấy ra một cái bình giữ nhiệt và giơ lên, trong bình giữ nhiệt có chút chất lỏng đen lóng lánh.
Tôi vội vàng lắc lắc đầu, "Việc này không thể làm, những người này đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng, cảnh sát rất nhanh sẽ phát hiện ra việc bọn họ bị mất tích, hơn nữa, nếu chúng ta phục sinh bọn họ để lợi dụng, vậy có khác gì ông Hàng Thi kia không?"
"Chúng ta đây là đang tận dụng, bọn họ tỉnh lại bảo đảm sẽ cảm kích chúng ta." Trần Kha nói xong thu lại bình giữ nhiệt, hai mắt loé sáng nhìn chằm chằm vào mấy cỗ xác kia.
"Nhưng trong đầu những người này có thể có kim bạc, mà bây giờ sư phụ không thể giải trừ cho bọn họ, chúng ta rất khó kiểm soát tình hình nếu như họ thức dậy sớm." Nhiếp Tranh nắm cằm suy nghĩ, bộ dáng đó rất đẹp trai và mê người.
Nhưng bây giờ tôi lại không có tâm trạng ngắm trai đẹp, mà theo như những lời Nhiếp Tranh đã nói, thì tôi cũng không chắc bọn họ có bị tiêm vào người thứ gì không, nói không chừng sau khi họ tỉnh dậy sẽ biến thành thi quái còn khó đối phó hơn Tề Quân, thế thì thành phố L này sẽ loạn lên mất.
Tôi vội vàng xua tay, "Tôi không đồng ý, cách làm này quá nguy hiểm.”
"Tôi cảm thấy những gì Trần Kỳ nói là có khả thi."
Lãnh Thiên Ngạo gần nửa ngày không nói gì cuối cùng cũng nói chuyện, anh ta đi đến bên cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi, "Mộng Mộng, hiện tại là thời điểm rất đặc biệt, em có tâm địa lương thiện, nhưng trong tương lai những người này có thể trợ giúp rất lớn cho chúng ta, cho nên nhất định không thể bỏ qua cơ hội lần này.”
"Những gì anh nói tôi đều biết, nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta phải mau chóng đưa ra quyết định." Nói xong, anh ta căn bản không muốn nghe ý kiến của tôi, trực tiếp nháy mắt ra hiệu với Nhiếp Tranh.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người bọn họ ăn ý như vậy, Nhiếp Tranh tiến lên vát hai cái xác lên vai và đi xuống tầng, Lãnh Thiên Ngạo cũng vát hai cỗ xác đi theo, còn lại một cái, Trần Kha nhìn thoáng qua tôi rồi nháy mắt với Tề Quân.
Tề Quân tuy nhỏ con, nhưng sức lực lại rất lớn, nó liền vát cái xác còn lại và nhảy thẳng từ tầng năm xuống dưới.
Tôi nhìn bóng lưng một người rồi lại hai người rời đi thì trong lòng rất khó chịu, tôi biết rõ biểu quyết của họ là đúng, nhưng vẫn không thể chấp nhận.
Mãi đến khi về nhà sư phụ thì tôi vẫn im lặng, tôi lẳng lặng nhìn bọn họ đem mấy cái xác chết đặt ở trong sân, sư phụ ngửi thấy mùi xác chết nên đi từ trong phòng ra.
Ánh mắt sư phụ rất phức tạp, tôi nhìn không ra là ông ta đang suy nghĩ gì, loại ánh mắt này tôi chưa từng thấy qua ở thầy ấy.
"Đây đều là vật thí nghiệm chúng con cứu ra từ trong căn cứ thi quỷ, nếu như bị thi quỷ lợi dụng..."
Lãnh Thiên Ngạo nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó đi đến trước mặt sư phụ, "Sư phụ thầy sẽ không ngăn cản chúng con chứ?”
Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, hy vọng sư phụ đồng ý, lại hy vọng sư phụ không đồng ý, nên tôi chỉ có thể cắn chặt môi không nói một câu nào.
"Khụ khụ…Sư phụ già rồi, các con muốn làm gì thì làm đi, nếu đã làm thì phải làm cho ra hồn, muốn làm phải kiên trì đến cuối cùng!!" Sư phụ nói lời cuối cùng có hơi kích động nên lại ho ra máu, tôi vội vàng quỳ trên mặt đất dùng góc áo lau cho sư phụ.
Lãnh Thiên Ngạo cùng Nhiếp Tranh cũng quỳ xuống theo, ngay cả Trần Kha cũng quỳ xuống.
"Sư phụ, thầy hãy yên tâm, chúng con luôn luôn nhớ rõ những lời đã nói với sư phụ, tuyệt đối sẽ không giết lung tung người vô tội, dùng năng lực trên người mình để trừng phạt cái ác đề cao cái thiện!" Lãnh Thiên Ngạo nói với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đó có đủ phần lễ độ cung kính.
Sư phụ giơ tay lên, ý bảo bọn họ đứng lên, sau đó mới nhìn tôi, "Nhiều như vậy, con quản được không? ”
Tôi biết sư phụ đang nói về chuyện thuật ngự quỷ nên vội vàng gật gật đầu, "Sư phụ yên tâm, thể chất của con có một nửa là thi quỷ, con có thể!”
Cho dù không được cũng phải được, sư phụ đã thành ra thế này, tôi tuyệt đối không thể để cho thầy ấy ra tay nữa.
Bởi vì số người đông đảo, không thể lập đàn ở trong phòng nên liền bố trí ở trong sân, vừa vặn cũng để sư phụ quan sát tôi thực hành, vì đây là lần đầu tiên tôi làm nên trong lòng có hơi không tự tin.
Trần Kha đã mang theo con mình đến phòng dành cho khách để làm nghiên cứu, còn Lãnh Thiên Ngạo cùng Nhiếp Tranh ở một bên bảo hộ cho tôi.
Thật ra thuật ngự quỷ này thi pháp chủ yếu là nhắm vào hồn phách trong cơ thể, sau khi thi pháp có thể đạt tới cảnh giới người quỷ tương thông, kỳ thực pháp thuật này cũng là một loại nguy hiểm.
Pháp sư không chỉ có thể căn cứ vào nguyện vọng của mình để ra lệnh cho quỷ làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn, còn có thể mượn pháp lực của thi quỷ để dùng khi chiến đấu nếu bản thân pháp sư không đủ lực, tuy nhiên cũng sẽ có tác dụng ngược, ví như quỷ hồn bị thuật ngự quỷ khống chế có pháp lực quá mạnh thì bản thân người khống chế sẽ bị lợi dụng ngược.
Mà thuật ngự quỷ này là pháp thuật xếp vào cấp cao nhất của Mao Sơn, cũng là cơ mật trong pháp thuật Mao Sơn, ngoại trừ truyền cho người kế thừa của các đời của Mao Sơn thì tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài, nếu như bị pháp sư tà ác lợi dụng thì thành tai hoạ.
Có điều đại đa số pháp thuật tuy khác cách nhưng có công hiệu như nhau, lúc trước pháp sư Thái Lan thi pháp cho những thi quỷ kia, pháp luật đó có lẽ cũng là một loại trong thuật ngự quỷ.
Sau khi lập đàn, tôi phải chăm chú hết mức, dồn hết tất cả pháp lực tập trung ở đôi mắt, cố gắng tìm kiếm cây kim bạc cắm trong đầu của mấy người này, một khi cây kim bạc đã cắm vào thì sẽ như vô hình vậy cho nên những đạo sĩ hay pháp sư có pháp lực quá thấp sẽ không nhìn thấy.
Đôi mắt tôi sung huyết, cảm giác nó sắp nổ tung vậy, tôi rắc một ít chu sa lên mấy cái xác nọ, đợi đến khi hồn phách bọn họ run rẩy thì trong nháy mắt đó tôi phải mau chóng tìm ra cây kim bạc rồi dùng kiếm gỗ đào lấy ra.
Tìm đúng thời cơ là rất quan trọng, hơn nữa phải dùng kiếm gỗ đào lấy kim bạc ra cũng là một thử thách cho sự khéo léo, đặc biệt là sau khi lấy kim bạc ra còn phải lập tức niệm chú, rồi lại cấm vào kim bạc khác để củng cố, lập khế ước khống chế thi quỷ dưới danh nghĩa của tôi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, khi làm xong cho cái xác đầu tiên thì tôi cảm giác pháp lực của mình bị hao hết đến mức kiệt sức, cảm giác như máu không cung cấp đủ lên não, đầu óc trống rỗng đi, còn thấy ghê tởm muốn nôn.
"Mộng Mộng, cô không sao chứ?" Nhiếp Tranh tiến lên, nhưng bị tôi ngăn cản lại.
"Tôi không sao."
Tôi lắc đầu, đầu hơi choáng. Không biết có phải tôi nhìn lầm hay không mà tôi thấy ngón tay của cái xác ở giữa có động đậy, tức thì tim tôi nhảy lên, mong rằng không phải như tôi thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]