Tiểu Bạch bị trách móc tránh nên trốn ra phía sau lưng tôi, tôi vỗ vỗ tay em ấy, ý bảo em ấy đừng sợ.
"Tiểu Bạch không có tiếng nói gì. Vả lại Lưu Mộng Mộng tôi cũng không cần ai vì tôi mà nói chuyện, hơn nữa chuyện phái Mao Sơn chúng tôi cũng không cần người khác nhúng tay vào, hôm nay giữ lại các chú các bác, chủ yếu là có một số việc muốn để mọi người biết.”
Nếu bọn họ không thể chờ đợi được muốn rời đi, thì tôi cũng không cần mời bọn họ ở lại, trực tiếp dùng ánh mắt ý bảo Hải Yến đem đồ ăn cất xuống và chúng tôi liền ở chỗ này nói chuyện.
"Hôm nay chúng tôi tới là vì Lỗ đại sư, nể mặt cô là đệ tử của Lỗ đại sư, cô có chuyện liền nói đi. Nói xong chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay." Người nói chuyện vẫn là ông đạo trưởng mặc đạo bào màu tro, trong số người này chỉ có mỗi ông ta là có lá gan lớn hơn một chút.
"Thái độ này của mọi người cũng là kết quả mà tôi muốn nhìn thấy, chứng tỏ trong lòng mọi người vẫn tồn tại chính nghĩa, không quên tu đạo."
"Bớt tâng bốc chúng tôi đi, cô có chuyện thì nói thẳng ra!" Lần này nói chuyện là một người đàn ông khác mặc tây trang, có lẽ nhìn tôi bị đạo trưởng mặc đạo bào màu tro khiêu khích mà không có tức giận nên ông ta cũng lớn mật theo.
Tôi phớt lờ ông ta và tiếp tục nói, "Trước khi mọi người lên án chúng tôi. Xin hãy suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ngu-cung-quy/2560556/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.