Nước biển chảy vào lỗ tai tôi xuyên đến tim làm tim đau nhói, anh ta trực tiếp dùng năng lực của quỷ truyền âm thanh vào nội tâm của tôi.
"Tôi muốn chết với Thiên Ngạo, anh ba, anh mau đi lên đi!"
Nhưng âm thanh của tôi không thể truyền đạt vào nội tâm của anh ta.
Tôi càng vùng vẫy anh ta lại càng ôm chặt lấy tôi.
"Nếu như em cố ý muốn chết, vậy được, tôi bồi táng cùng em ở đây, không phải chỉ có em mới có thể vì người mình yêu mà chết, tôi cũng có thể như em!"
Anh ta dùng hết tất cả sức lực ôm lấy tôi, dù tôi giãy giụa ra sao thì anh ta cũng không buông tay, cho dù anh ta là quỷ đi nữa nhưng ở dưới đáy biển sâu thế này thì cũng không sống nổi, tôi đã hại chết nhiều người rồi, lẽ nào để cho người mà Thiên Ngạo quan tâm cũng phải chết theo tôi sao?
Không, nếu Thiên Ngạo còn sống, anh ấy nhất định cũng hy vọng chúng tôi sống cho tốt.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi. Nhưng đã quá muộn, bởi vì nước biển đã chậm rãi cắn nuốt lý trí của tôi, tại ngực những cơn đau kịch liệt đã truyền đến, áp lực cao như sắp đè nát lồng ngực tôi ra vậy.
Người ta nói quan tâm đến một thứ gì đó sẽ khiến trong lòng loạn, tôi quá nhớ Thiên Ngạo, thế cho mới liên lụy đến anh ba cùng mọi người phải chôn thân dưới đáy biển này.
"Mộng Mộng, có thể chết cùng một chỗ cùng em còn có Thiên Ngạo thì đời làm quỷ này của anh ba có chết cũng không còn hối hận!"
Giọng nói của Vưu Tích đã không còn lưu loát như trước nữa, có lẽ anh ta cũng bị thương không nhẹ. Trong lòng tôi có ngàn lời xin lỗi không nói ra được. Tôi cố gắng mở mắt ra muốn nhìn bộ dáng của anh ta, không ngờ lại nhìn thấy một con cá voi ở cách đó không xa, nó từ dưới đáy biển vụt ra.
Tôi một lòng muốn chết đột nhiên nổi lên ý chí muốn sống, dùng hết khí lực còn sót lại quăng tam lăng toa từ cổ tay ra cắm vào trên lưng cá voi, một giây sau, lực kéo mạnh mẽ đã đem tôi cùng Vưu Tích kéo hướng lên mặt biển.
Áp lực nước giảm xuống, đầu không còn đau như đầu muốn nứt ra nữa, Vưu Tích vui mừng nâng hai gò má tôi lên:
"Mộng mộng, cuối cùng thì em cũng nghĩ thông suốt rồi."
Tôi không nói lời gì, chỉ rưng rưng nước mắt gật gật đầu, cảm kích nhìn anh ba, là anh ta ở trước thời khắc sinh tử không buông bỏ tôi, làm sao tôi nhẫn tâm để anh ta chết ở trong biển sâu này. Anh ta là bộ trưởng quốc phòng, có lẽ trong tương lai anh ta vẫn còn một con đường làm quan rất sáng sủa.
"Tốt quá, em yên tâm. Anh sẽ thay Thiên Ngạo chăm sóc em, nếu như em không tiếp nhận, vậy em cũng có thể vĩnh viễn làm em gái của anh, ít nhất để cho anh giống như anh trai bảo vệ em.."
Tôi rất muốn nói mình cảm động lắm, nhưng tôi không nói nên lời gì, chỉ có thể tựa đầu vào trong lồng ngực anh ta, ôm chặt lấy anh ta.
Tốc độ của cá voi rất nhanh, không đến hai mươi phút đã lao ra khỏi mặt biển, Vưu Tích đỡ tôi vững vàng đứng trên mặt biển, vừa rồi không có chú ý, giờ mới phát hiện cổ tay của tôi bị chảy máu đầm đìa, máu với nước hòa lẫn không ngừng nhỏ xuống trên lưng cá voi.
"Mộng Mộng, tay của em chảy máu rồi."
"Không sao, anh ba, hôm nay thật sự là cám ơn anh, là em sai."
Cá voi lao ra khỏi biển cũng kiệt sức rồi, nước biển cọ rửa gây ra không ít vết thương ở trên người nó, cá voi ngóc lên hai lần liền lật bụng ngửa lên, tôi thuận thế ngồi lên bụng cá voi, nhìn lướt qua mặt biển mãnh liệt, chúng ta đã cách xa vòng xoáy trước đó.
"Anh ba, những người ở trong tàu ngầm đều đã chết hết rồi sao?"
Tôi cắn chặt môi, trong lòng có vô vàn áy náy, lời nói của người điều khiển lúc trước không ngừng vang lên bên tai tôi.
Vưu Tích rũ mắt xuống:
"Bọn họ chết trong lúc diễn tập, sau khi trở về anh sẽ trao cho bọn họ huân chương quân công, hơn nữa có đủ lương hưu có thể làm cho gia đình bọn họ được giàu có sống trọn phần đời còn lại.."
Nếu như không do tôi thì bọn họ cũng sẽ không chết oan uổng thế, vừa nghĩ đến trong lòng tôi lại áy náy, cho dù cho nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi được sinh mệnh của bọn họ, bản thân tôi cũng là người mất đi người chồng, đau đớn trong lòng làm sao có thể bù đắp được bằng tiền chứ.
Tôi đột nhiên đứng lên, kéo sợi tơ trong tay, cá voi bị đau trở mình, sợi tơ trên lưng nó giống như dây cương được tôi nắm chặt trong tay. (Mọe nó tội nghiệp con cá)
"Tôi muốn đi xuống đó để vớt thi thể của bọn họ lên, rồi biến tất cả bọn họ thành thi quỷ, bằng không tôi không còn mặt mũi nào để quay về."
"Không được, bây giờ em còn rất suy yếu, dòng nước phía dưới chảy xiết lắm, em xuống được nhưng rất có thể sẽ không đi lên được nữa."
Vưu Tích nắm lấy cổ tay tôi.
"Không đâu, hiện tại tôi đã không muốn chết nữa, dù là Diêm Vương lão tử cũng đừng hòng cướp đi mạng của tôi!"
Tôi nhìn bốn phía, nếu như không có con cá voi này không biết Vưu Tích còn có thể trở về hay không, nhưng anh ta đã nắm chặt tay tôi trước một bước:
"Cho dù em muốn đi, vậy cũng phải để anh đi cùng em!"
"Cảm ơn, anh ba!"
Vừa dứt lời, tôi kéo sợi tơ, cá voi bị tôi khống chế lại chui vào trong nước, hiện tại đáy biển đã bình tĩnh hơn rồi, thi thể lúc trước bị thủy triều rửa sạch đã chậm rãi nổi lên, chỉ là đông một người tây một người, chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới trục vớt được năm người.
"Trong tàu ngầm này tổng cộng chỉ có sáu người, còn có một người tìm không thấy, thôi bỏ đi, nếu còn không trở về, thân thể bọn họ sẽ bị ngâm đến thối rữa."
Tôi đã kiên trì tìm kiếm trong nước trong vài giờ, không chỉ có những xác chết không thể chịu đựng được, ngay cả cá voi cũng thoi thóp thở, nếu còn không đi lên thì con cá voi này sẽ chết, thế là tôi đành gật đầu, kéo cá voi nổi lên.
Con cá voi sau khi lao ra khỏi mặt biển thì lật ngược bụng, còn tôi vì không muốn người khác phát hiện ra chuyện chúng tôi mang thi thể đi, tôi phải tìm cách bắt một con cá voi khác dẫn chúng tôi vào bờ bên kia của Thấm Hải, chặn một chiếc xe đưa tất cả mọi người về căn cứ nhà tù.
Vừa trở lại căn cứ vừa lúc màu trời đã tối, tôi tìm điện thoại liên lạc với Nhiếp Tranh, sau khi biết chúng tôi không có việc gì, Nhiếp Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, vì không muốn khiến cho quân đội nghi ngờ, bọn họ cũng cùng nhau tìm kiếm tàu ngầm mất tích.
Lúc trước cũng đã nói không cho phép Nhạc Đình dùng virus lên người thứ ba, không ngờ hiện tại tôi lại phải tới tìm cô ấy hỗ trợ, rất xấu hổ.
Nhưng trong lòng Nhạc Đình không có khúc mắc, cô ấy cười cười:
"Mộng Mộng chị không cần cảm thấy ngượng ngùng, hiện tại Thiên Ngạo không có ở đây, chúng tôi đều chỉ có thể tuân theo sự chỉ đạo của chị, chuyện mà chị phân phó, mặc kệ đúng sai chúng tôi đều sẽ phục tùng đến cùng.."
"Nhạc Đình, cô có thể làm được không?"
Tôi nói xong liền nhìn thoáng qua mấy cái xác nằm bên cạnh, trong đó có hai người điều khiển tàu ngầm trước đó.
"Mặc dù chị không cho phép tôi sử dụng virus vào người khác, nhưng không nói không cho phép tôi nghiên cứu. Hơn nữa chồng tôi cũng tham gia nghiên cứu, có tiến bộ rất lớn, cứ để mấy cái thi thể này ở lại đây, tôi tin rằng không quá hai ngày thì nghiên cứu của chúng tôi có thể thành công.."
"Ừm, cảm ơn cô, xin cô nhất định phải giúp tôi cứu sống bọn họ."
Tôi cảm kích nhìn Nhạc Đình.
Vưu Tích đã thay quần áo sạch sẽ tiến vào, nhìn tôi bình yên vô sự sau đó nói:
"Thừa dịp trời tối anh phải về phòng chỉ huy một chuyến, đem hình ảnh nên xử lý phải xử lý xong, Mộng Mộng mấy ngày nay em không cần xuất hiện ở đây, chờ những người đó tỉnh lại, anh sẽ an bài mọi người ở thời cơ thích hợp trở lại trước tầm mắt của công chúng.."
"Được, cám ơn anh ba.". Truyện Phương Tây
Tôi cảm kích nhìn Vưu Tích, sắc mặt anh ta rõ ràng vẫn tái nhợt nhưng vẫn gợi lên nụ cười sủng nịnh, sau khi nhìn tôi một hồi, hóa thành một trận kình phong biến mất.
Nhạc Đình nhìn bóng lưng Vưu Tích rời đi, thở dài một tiếng:
"Thật sự là tội nghiệp cho Nhiếp tổng chúng ta quá, lại có thêm một đối thủ có thực lực cạnh tranh."
Tôi nghe vậy chỉ có thể cười khổ:
"Bọn họ đều là bạn bè của tôi, cô mau làm việc đi, việc không cần quan tâm đừng quan tâm.."
Rời khỏi phòng thí nghiệm, tôi từ cửa ngầm trở về phòng của mình, nơi này đã mở cửa giam giữ phạm nhân từ bên ngoài, tôi cũng không thể tự do đi lại ở chỗ này, Thấm Hải bên kia tôi không dám đi nữa, sợ hãi chính mình lại xúc động làm ra chuyện mất đi lý trí.
Dù sao ở chỗ này cũng nhàm chán, tôi dứt khoát lập đàn đi xuống âm phủ, lúc trước tôi vẫn muốn đi tìm cha mẹ tôi, khổ nỗi không có cơ hội, hiện tại ở chỗ này không làm gì, vậy thì chi bằng đi xuống dưới thử vận khí cũng tốt.
Lúc trước tôi đưa rất nhiều bạc cho quỷ sai canh Quỷ Môn Quan, hôm nay tôi vừa đến thì bọn họ liền nhận ra tôi, còn thân thiết tiến lên chào hỏi tôi:
"Mộng Mộng, sao giờ mới quay lại đây, địa phủ chúng tôi đã chỉnh đốn xong hết rồi, nếu cô còn không tới hai anh em chúng tôi cũng không còn bạc giải trí.."
"Ngươi nói gì thế, đừng nói thẳng thắn như vậy!"
Một con quỷ ở phía bên kia ho khan.
"Không có việc gì không có việc gì, quỷ sai đại ca ở chỗ này làm nhiệm vụ vất vả như vậy, tôi đến phiền các người đương nhiên phải hiếu kính."
Tôi nói xong vội vàng đưa lên một bó nhiều ngân phiếu, dù sao thứ này ở chỗ chúng tôi cũng không đáng tiền, bọn họ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Có lẽ đây là một cơ hội, tôi nhìn nhìn tiến lên nói:
"Thật không dám giấu diếm gì với hai vị sai đại ca, lần này được người ủy thác chính là một công việc cực khổ, nhưng người nọ nói, chỉ cần có thể làm được, muốn bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề.."
Vừa nghe chữ bạc, mắt của hai quỷ sai đều sáng lên, tiến lên hỏi:
"Có chuyện gì khó làm?"
"Chính là cha mẹ hắn đều là người thực vật, nói là bị quỷ sai câu hồn, hắn nhờ tôi tìm cha mẹ hắn lên, đại ca nói xem tôi biết tìm ở đâu đây?"
Một quỷ sai lắc lắc đầu.
"Bạc này phỏng chừng không có cách nào kiếm được, hồn phách bị câu đi nhưng không chết, hơn phân nửa là bị nhốt ở tầng mười tám của địa ngục!"
Một con quỷ khác suy tư.
Tôi không thể tin vào tai mình,
"Đại ca nói tầng mười tám của địa ngục? Nhưng tôi nghe nói cha mẹ hắn căn bản không phạm sai lầm nào, làm sao có thể bị giam giữ ở tầng mười tám của địa ngục?"
"Điều này có rất nhiều nguyên nhân, có thể là bọn họ vi phạm quy tắc tự nhiên đó, hoặc là cam nguyện bị giam giữ trong địa ngục vì những người khác chuộc tội, nghe ngươi nói như vậy ta đột nhiên nhớ tới một người!"
Quỷ sai kia lén lút nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
"Nghe nói cha mẹ của đạo cô Tiêu Dao cũng bị giam giữ trong địa ngục, những người tẩu âm như các người rất dễ gieo nghiệt duyên nhất, cần có người thay các người chuộc tội.."
"Mộng Mộng, ngươi nói không phải là chính ngươi chứ?"
Một quỷ sai khác lải nhải đột nhiên nói một câu như vậy, mặc dù âm khí bức người, nhưng tôi lại có thể cảm giác được hai gò má mình vì xấu hổ mà nóng bỏng, trong đồng tử trong nháy mắt bịt kín một tầng hơi nước, hoảng loạn nói cáo từ.
"Xem ra đi chuyến này là không có kết quả, tôi vẫn nên nhanh chóng trở về nói cho hắn biết, để cho hắn buông bỏ vậy."
Nói xong tôi vội vàng chạy trối chết.
Không nghĩ tới lần này sẽ được kết quả là nguyên nhân nhân quả này, sau đó tôi trở lại nhân gian thế nào thì tôi cũng không rõ.
Giờ tôi mới biết rằng tất cả đều là do tôi.
Nếu không phải vì tôi, Thiên Ngạo sẽ không lưu luyến trên cõi đời này, anh ấy sẽ không bị Hàng Thi khống chế, mọi chuyện đều là do tôi, nếu mà tôi không sinh ra thì tốt rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]