Ánh bình minh soi sáng một mãnh đỏ rực ở Minh giới, mọi thứ đều muốn thức tỉnh, mà dưới tàng cây có một bóng trắng đã một đêm chưa chợp mắt, hắn ngồi ở trên cây ngửa đầu thật lâu nhìn về phía bầu trời, trong lòng có điểm ưu, có điểm sầu... Kìm lòng không đậu xoa nhẹ mi tâm nói, "Vũ, khiến chúng ta thêm mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ nàng" Hoa Hồn lời vừa mới nói ra, trong tẩm cung liền truyền ra trận tiếng kêu kinh khủng, ngay sau đó, hắn lập tức chạy đến."Không nên... Không nên..." Chỉ thấy trên giường rộng, Tô Tiểu Thiến đưa hai tay quơ loạn không ngừng hô không muốn không muốn.
"Tiểu Thiến, Tiểu Thiến muội mau tỉnh, mau tỉnh đi" Hoa Hồn vội chạy tới vỗ mặt cô muốn cô nhanh tỉnh lại.
"... ?" Tô Tiểu Thiến kinh ngạc một chút, vội mở hai mắt ra, mà trên đầu cô bây giờ đổ rất nhiều mồ hôi.
Hoa Hồn lấy từ trên giá một cái khăn mặt đưa cho cô, yêu thương hỏi: "Muội gặp ác mộng à?"
Tô Tiểu Thiến cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, khôi phục lại sự vui vẻ thường ngày: "Không có việc gì" dứt lời cô trầm mặc không nói chuyện ,ác mộng vừa rồi thật là đáng sợ, khắp nơi đều là máu, ánh mắt vô tình hung hăng của Lê Ngạo cứ hướng về phía lòng của cô…
Hắn nói, ta muốn cô sống không bằng chết.
Hắn nói, ta một chút cũng không yêu cô.
Hắn nói, cô không xứng để ta thích.
Từng câu từng chữ giống như con dao nhọn đang xâu xé trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271458/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.