Ánh trăngcủa Minh Giới vĩnh viễn đều là màu xám, giống như nỗi thương cảm của sựphân ly vậy, ánh trăng xám trong thế giới màu đỏ này, hiện rõ sự thêlương cùng bi ai vô cùng.
Nhưng mà, trong tẩm cung hoa lệ chói lọi, lúc này truyền ra từng đợt rên rỉ, kèm tiếng thở dốc nặng nề.
Toàn thân ytrần trụi, mái tóc do mồ hôi thấm ướt dính phía trước ngực, gợi cảm mêngười, khuôn mặt tuấn dật góc cạnh rõ ràng, hiện lên chút ngang ngạnhkhông câu nệ, đôi mắt màu tím thâm thuý mị hoặc chói mắt, đôi môi gợicảm tuyệt mỹ khẽ nhếch lên, trên thân thể toát ra một loại khí tức vôcùng cao quý mà ưu nhã, lại giống như đang che giấu một chút hoang dãphóng túng, cực kỳ mê hoặc chúng sinh.
“Vương…” Nữ tử dưới thân bị y mê hoặc không biết phải làm sao, thở dốc nâng mông phối hợp với động tác cuồng dã của y.
Khoé miệng y nhếch lên một nụ cười, nữ nhân? Nữ nhân bất quá chỉ là sủng vật của y mà thôi!
“Vương… thiếp muốn… muốn…” Nữ tử kiều mỹ dưới thân, đôi mắt bị sự ham muốn làm cho mơ hồ, nàng ômchặt lấy Lê Ngạo, nàng muốn nhiều hơn, nàng muốn nhiều hơn nữa!
Lê Ngạo mỉm cười khinh bỉ, động tác nhanh hơn, một tiếng gầm nhẹ nặng nề, y giải phóng ra dục vọng.
Sau khi làmxong việc, Lê Ngạo dứng dậy không có bất kỳ một biểu tình nào, thị nữchờ đợi bên cạnh vội giúp y rửa sạch chỗ tư mật, lại vội vàng giúp y mặc y phục.
Nữ tử nũngnịu kia lúc này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271342/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.