"Á…” Một tiếng la hét bi thống bao trùm cả toà thành, làm người nghe được vô cùng thê lương cùng bi thảm.
“La cái gì mà la? Ta vẫn còn chưa có móc đó?” Người nam nhân kia lớn tiếng quát, người nữ nhân này thật là phiền phức! Cứ ầm ĩ suốt.
Tô Tiểu Thiến run rẩy nói, “Đừng mà, đừng mà… tôi sợ đau… tôi không muốn chết, hu hu… tôi vẫn còn trẻ,tôi vẫn chưa kết hôn, tôi vẫn chưa có đối tượng, tôi vẫn chưa hưởng thụcuộc sống!” Tô Tiểu Thiến nói một hơi N cái lý do không nỡ rời bỏ thế gian.
“Câm miệng.” Lên tiếng chính là Huyết, ả chán ghét nói một câu.
Tô Tiểu Thiến toàn thân bị trói chặt, cho nên nơi có thể động đậy chỉ có mỗi cái đầu thôi, vì vậy cô liều mạng lắc đầu, “Đừng mà, tôi… tôi không thể chết, tôi còn có một việc rất quan trọng rất quan trọng vẫn chưa làm.”
“Cái gì?”
“Tôi… tiền thưởng cuối năm tôi vẫn chưa lấy nha!” Tô Tiểu Thiến cảm thán nói, tiền thưởng cuối năm cứ trì hoàn kéo dài đã nửa năm trời, tháng này sắp được phát rồi, cứ như vậy mà chết, thiệtthòi rồi!
Huyết nghe xong lời của cô, có thái độ khinh miệt, “Kẻ không có chí khí.” Ả nhướng mày, ý chỉ người nam nhân mau chóng móc mắt.
Người namnhân vung tay áo, nhắm chuẩn vào đôi mắt cô mà móc, Tô Tiểu Thiến kêu la thất thanh, chính vào lúc này, một luồng ánh sáng trắng bắn vào, chỉnghe thấy ‘rầm’ một tiếng thật lớn, người nam nhân lảo đảo ngã xuống đất không thể động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271341/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.