Tĩnh Nghi cũng không biết tại sao bản thân lại ngủ trên chiếc ghế lắc (1) ngoài ban công, dụi dụi đôi mắt, chầm chậm mở ra, cả một khoảng khôngửng lên nhiều tầng màu sắc vàng đỏ đập vào mắt cô, màu sắc đỏ rực biếnảo của sự kỳ diệu, cuối cùng biến thành một bức tranh đen đặc, tạo nênsự xinh đẹp kỳ lạ.
Ý? Cái mùi gì vậy? Sao lại có chút khét, không không phải là mùi khói thuốc (lá). Mùi khói thuốc?
“A…” Tĩnh Nghi theo bản năng la thất thanh, sau đó chạy vào nhà bếp, tiêurồi, cô vừa mới giận dỗi với thằng nhãi ranh định ra ban công muốn nghỉngơi chút xíu, ai ngờ nằm xuống liền ngủ luôn.
‘Rầm’ một tiếng, cửa bị mở ra, khói mù mịt khắp phòng ngay lập tức xông ra ngoài.
“Ách-xì” Tĩnh Nghi bị đám khói mù mịt làm cho sặc liên tục hắt hơi, còn thủ phạm lại phát ra lời nói càng khủng bố hơn, “Woa, cháy rồi kìa” Nói xong, nó liền nhanh chóng chạy vào phòng khách, đồng thời chỉ vào nhà bếp hét lên với cô “Cái đồ ngu ngốc, ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Cứu hoả đi.”
“Cái gì?” Tĩnh Nghi vẫn còn chưa phản ứng kịp, thì ngọn lửa đỏ rực đã bùng lên.
“Gọi gọi gọi 119 mau.” Tĩnh Nghi gào to lên, cũng nhanh chóng chạy ra phòng khách cầm lấy di động gọi.
Nửa tiếng sau.
Trong độicứu hoả mặc bộ đồng phục màu cam, có một đôi mắt hung hăng trừng TĩnhNghi, Tĩnh Nghi bị nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, trong lòng không cầm được thầm đoán, cái người này có bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271326/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.