Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tề Thiên thở dài không nói chuyện nữa, cái này làm cho lòng tôi càng thêm không yên.
“Mộ Nhi, đừng nghĩ nhiều, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.” Mặc Hàn trịnh trọng hứa hẹn nói.
Tôi tin hắn, nhưng ánh mắt thương xót kia của Tề Thiên làm đáy lòng tôi bất an. Ánh mắt kia, giống như là ánh mắt Mặc Uyên nhìn tôi khi lần đầu tiên tôi ở trên xe lửa nhân gian.
Thương xót như tôi yếu ớt tùy thời đều sẽ chết đi.
“Tại sao lại như vậy…” Tề Thiên thở dài, biết Mặc Hàn không muốn để tôi biết chân tướng, cũng ngoan ngoãn không nhắc tới.
Đôi tay hắn chống mặt ngồi ở bên cạnh, vạn phần khó hiểu nhìn tôi: “Đồng Đồng sao sinh mệnh lực lại trôi đi?”
Mặc Hàn không để ý tới hắn suy nghĩ linh tinh, đi đan phòng lấy một lọ đan dược đến cho tôi ăn. Tờ giấy trên viết đan bình bị hắn xé xuống, tôi tin hắn sẽ không hại tôi, nhưng càng muốn biết tình huống của mình hơn.
“Mặc Hàn… Em… Sẽ chết sao?” Cuối cùng, tự hỏi nửa ngày, tôi vẫn lo sợ bất an hỏi.
Mặc Hàn lập tức nói: “Ta sẽ không để nàng chết! Mộ Nhi, ta là Minh Vương, nàng là Minh Hậu, sao sẽ chết?”
Đúng! Tôi nhất định sẽ không chết! Tôi cũng liều mạng an ủi mình như vậy ở trong lòng, nhưng giác quan thứ sáu kia luôn nói cho tôi chuyện ngược lại.
Tề Thiên vì có thể giúp tôi, tạm thời ở bên trong Minh Cung.
Mặc Hàn vẫn cho tôi ăn đan dược ngày đó, hơn nữa tần suất càng ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-luc-nua-dem/618988/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.