Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc Uyên hùng hổ rời đi, một vẻ mặt nhất định phải tìm ra Lam Thiên Hữu giết chết một trăm lần.
Tôi trở lại mặc ngọc một lần nữa, tắm rửa có chút bực bội.
Mặc Hàn sợ bảo bảo đột nhiên tỉnh lại giống như lần trước, làm cho hắn chú hôn mê mới kéo tôi ôm tới trên đùi hắn, để tôi dựa vào ngực hắn.
“Mộ Nhi.” Hắn nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, gác cằm ở trên vai tôi, lại không cộm đến tôi: “Suy nghĩ lời nói của Mặc Uyên?”
Tôi do dự gật đầu, nói thật, tôi vẫn có chút để ý.
“Ta vẫn nói như trước, Mộ Nhi, ta không tin ở trước nàng từng yêu người khác. Lui một vạn bước, cho dù thật sự có, hiện tại ta cũng chỉ yêu nàng.” Đôi tay Mặc Hàn vây quanh eo tôi chặt rất nhiều, như đang sợ hãi buông lỏng tay sẽ mất đi vậy.
Tôi xoay người ôm lấy hắn, tôi tin tưởng Mặc Hàn, nhưng thật sự quá nhiều bí ẩn quay xung quanh chúng tôi, làm tôi không tự giác nhớ tới tình hình khi mới gặp Mặc Hàn.
“Mặc Hàn, vì sao lúc ở thôn Cây Hòe đã kết minh hôn với em?” Tôi thấp giọng hỏi, trong lòng lại có chút hoảng loạn và không hiểu.
“Bởi vì, ta thích nàng.” Hắn ôm tôi, tay lạnh băng nâng tôi lên, xoay người tôi lại đối diện hắn, thâm tình mà chăm chú.
“Ta ở trong phong ấn của Mặc Uyên dần tỉnh lại, xung quanh chỉ có hắc ám và tĩnh mịch vô biên. Lúc ấy, ta nghĩ có lẽ tiếp tục ngủ như vậy cũng không tồi, cho đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-luc-nua-dem/618894/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.