Mắt thấy tay của hắn muốn bắt tôi, Lam Cảnh Nhuận kéo tôi về phía sau một cái, đâm vào hắn một kiếm.
Kiếm đồng chạm vào tay của hắn, bốc lên một làn khói nhẹ, ngay sau đó soạt một tiếng, thân kiếm bốc cháy, đồng tiền dùng để đúc thành thân kiếm trong nháy mắt tán ra bốn phía.
Mà con quỷ kia, lông tóc vẫn không bị tổn hại.
Tôi lập tức biến ngọc giản thành trường kiếm, đâm về phía hắn, lại bị hai ngón tay của hắn kẹp lấy kiếm phong, không thể động đậy.
“Đến tột cùng anh là ai!” Tôi giận dữ hỏi.
Hắn cười tà mị, vung tay lên khôi phục khuôn mặt ban đầu.
—— Lại là minh Vương Lãnh Mặc Uyên!
“Còn nhớ bổn tọa chứ?” Hắn hỏi.
Tôi lập tức cảm thấy xong rồi, lần trước Lãnh Mặc Hàn đều không nắm chắc có thể đối phó với hắn, càng không cần nói đến gà mờ là tôi này.
Lam Cảnh Nhuận muốn xông tới, Lãnh Mặc Uyên vung tay lên, cơ thể của hắn đã bị đụng phải toa xe thật mạnh, chết ngất đi.
Ninh Ninh muốn lại giúp tôi, bị tôi quát: “Đừng tới đây!”
“Chỉ là cậu……”
“Cậu đến đây cũng vô dụng thôi! Đi xem Cảnh Nhuận đạo trưởng!” tôi nói.
Ninh Ninh không có cách nào, chỉ có thể chạy tới chăm sóc Lam Cảnh Nhuận.
Lãnh Mặc Uyên hơi có vẻ tán dương gật đầu: “Cô rất thức thời.”
“Tôi chỉ là một cô gái thế gian bình thường, minh vương đại nhân ngài có đại lượng, giơ cao đánh khẽ thả tôi được không? Tôi có thể lại mời anh ăn một phần Tỏa Cốt.” Tôi nặn ra một nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-luc-nua-dem/618793/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.