Lãnh Mặc Hàn nghe thấy xoay người ôm lấy tôi, phi thân dẫn tôi từ cửa sau cửa hàng bay ra ngoài.
Từng nhà cổ xưa u ám ở hai bên lùi nhanh về sau, bay lượn mang theo gió mạnh thổi tôi không mở được mắt ra, hắn thân mật vươn một tay che kín đôi mắt của tôi.
Mãi cho đến thật lâu sau, tiếng gió gào thét biến mất, hắn mới thả lỏng tay ra, mà chúng tôi lại về tới sơn động.Cơ thể cao ngất của hắn bỗng nhiên không hề dấu hiệu ngã xuống, lần này tôi phát hiện cơ thể của hắn lại có một nửa trong suốt.
“Anh làm sao vậy?” Hắn không phải rất mạnh sao, sao lại suy yếu như vậy.
Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, nắm cằm của tôi: “Bảo nàng không được lộn xộn, vì sao xuống nước?”
Bởi vì tôi muốn chạy trốn…
Nhìn hắn, tôi bày ra vẻ mặt chân thành: “Tôi lo lắng một mình anh không đối phó được những ma quỷ bên ngoài đó.”
Hắn như có chút ngoài ý muốn, đau đớn chỗ cằm bị siết chặt bớt đi không ít.
“Đều đã giải quyết xong, một đám phế vật mà thôi.” Hắn nói thì ngẩng đầu lên hôn tôi, qua thật lâu mới buông tôi ra.
Thấy hắn lấn thân muốn đè tôi xuống, tôi vội ngăn cản hắn: “Vết thương của anh còn chưa tốt, chữa thương trước!”
“Nàng chính là dược chữa thương tốt nhất của ta.” Tay hắn đã chuyển qua trên vai tôi, đang sờ muốn cởi áo thun của tôi xuống.
“Tôi là nghiêm túc, Anh… Có thể đừng như vậy hay không! Anh chữa thương trước! Chữa xong vết thương chúng ta sẽ tâm sự!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-luc-nua-dem/618773/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.