Quan tài vàng toàn thân sáng bóng, bởi vì Viên Hùng cầm điện thoại chiếu vào thân quan tài, làm thân ảnh của tôi hoàn toàn bị phản chiếu lên, chỉ là khuôn mặt kia càng nhìn lại càng trông giống bức hoạ người con gái phong cách dân quốc được đắp lên quan tài.
Tôi chợt có chút sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau, đảo mắt nhìn Viên Hùng mà hỏi:
"Anh có chắc là không có gì vào ngày quan tài được mở ra không?"
"Không có!"
Viên Hùng lắc lắc đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: "Nếu ngày mở quan tài nhìn thấy nó, thì cô cho rằng khi bọn họ nhìn thấy cô sẽ có biểu tình như thế ư?"
"Vậy sau đó làm sao anh phát hiện ra?"
Ta sờ sờ mặt của mình, nếu như mọi người nhìn thấy, thì bọn họ nhìn thấy tôi có lẽ sẽ sợ hãi nhỉ, nói cách khác chỉ có Viên Hùng nhìn thấy được.
Anh ta cười hắc hắc một cách quái dị và nói: "Cô có tin tôi không nếu tôi nói rằng tôi đã ngủ trong quan tài này vào đêm qua?"
Tôi gật gật đầu, loại chuyện kỳ lạ này đều có thể xảy ra, không có gì là không tin.
Theo Viên Hùng nói, vì sau khi mọi người lần lượt bị mất tích nên mọi người ngủ cùng một chỗ, mọi người thay nhau túc trực canh gác, nhưng đêm qua Viên Hùng rất bực tức khi nghe người phụ nữ hát nên đã bỏ đi ra ngoài.
"Thời điểm tôi đi ra ngoài vẫn còn tỉnh táo, còn chào hỏi với gác đêm Lưu Đông Bình, nhưng tôi không thể nhớ mình đã đi đến đâu, lúc tỉnh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-kho-chia-lia/995808/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.