Diệp Kết Mạn mấy ngày không ngủ, này một giấc là liền một ngày.
Nàng tỉnh, lại ngủ, lại tỉnh, lại ngủ - tạm thời cắt đứt với bên ngoài - Tô Châu bây giờ có lẽ đang chấn động lệch trời!
Nàng có một giấc mơ hỗn loạn - nhưng cảm giác thì rất thật - lát thì xuất hiện mặt Kỷ Tây Vũ, lát thì đổi thành Bùi Chi Bình, nhoáng cái lại biến thành cha mẹ... Ánh mắt của bọn họ rất bi thương, nhìn nàng ở trong giấc mộng như muốn khóc.
Khi tỉnh lại, trời đã gần tối, đầu nàng nặng như chì. Diệp Kết Mạn xoa thái dương - có tiếng đập cửa - nàng do dự một hồi vẫn là đánh tiếng, nói:
"Vào đi."
Không phải Kỷ Tây Vũ, mắt Diệp Kết Mạn tối đi; Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm đi đến, chờ nàng mở miệng.
"Cô quá mệt mỏi." Kỷ Tiểu Nhiễm nói. Nàng rót chén nước, đem qua cho Diệp Kết Mạn.
"Cám ơn." Diệp Kết Mạn nói.
"Kỷ Thế Nam đã vào tù. Cùng Kỷ Xuyên. Tội danh sẽ định ngay thôi." Kỷ Tiểu Nhiễm chậm rãi nói. "Kỷ gia tiêu tùng rồi."
"Tìm được chứng cớ sao?" Diệp Kết Mạn rũ mắt xuống, nhấp một ngụp trà, nhẹ giọng nói.
"Chứng cớ đương nhiên đã bị tiêu hủy. Bất quá Ngũ muội tạm thời làm giả một phong thư liên lạc với Bùi Nghiêu Húc, đem việc Kỷ Thế Nam sai nàng phá sập Bùi gia nói rõ. Kỷ Thế Nam đương nhiên kinh hãi, không tin lá thư này, còn đòi tự mình đối chiếu bút tích. Kết quả tất nhiên là không thể sai." Kỷ Tiểu Nhiễm nói. "Bằng chứng như núi, lão không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1424028/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.