Lời Diệp Kết Mạn nói vừa hạ xuống, mộc quỷ phù vẫn lặng im, không một động tĩnh. Tay Diệp Kết Mạn không khỏi run lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn ngày sinh thần được khắc trên đó, nàng cắn môi không dám tin: "Kỷ Tây Vũ... Kỷ Tây Vũ... nàng thế nào rồi? Nàng đừng làm ta sợ... Nếu nàng nghe thì đi ra đi, xin nàng..." Rồi Diệp Kết Mạn cúi đầu phủ trán lên mộc quỷ phù.
Một giọt nước mắt vô thanh vô tức tràn ra, ngưng kết trong bóng đêm, sẽ rơi xuống. Diệp Kết Mạn chợt cảm thấy sự mát lạnh dán lên da - nước mặt chưa kịp rơi đã bị lau đi rồi.
Cùng lúc đó, bên tai Diệp Kết Mạn hạ xuống giọng nói quen thuộc và vẫn lạnh lùng như ngày nào: "Khóc cái gì?"
Dư âm chưa tan hết, Diệp Kết Mạn đã chấn động, ngẩng đầu lên mà nhìn. Một thân ảnh xinh đẹp và màu trắng đã đứng đó tự khi nào với hàng mày khẽ nhếch, đồng tử màu đỏ lòe lòe phát sáng trong đêm, đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Diệp Kết Mạn chỉ biết hô hấp đã bị kiềm hãm, mắt mở to ra và không biết nên phản ứng như thế nào.
"Sao? Choáng rồi?" Một ngón tay búng trán Diệp Kết Mạn, động tác mềm nhẹ chỉ như gió thổi qua. Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, nhìn đôi mắt ửng đỏ chất chứa nhiều tâm tình. Đó là một dạng tình cảm như sóng xô ập tới ầm ầm, song có lẽ do bình thường rụt rè và tự tôn nên hoặc nhiều hoặc ít đã che đi tâm tư không muốn nói này. Cho đến thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1423986/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.