An nhi đi ra khỏi phòng Diệp Kết Mạn và sẽ đến bếp chuẩn bị thuốc bổ cho Diệp Kết Mạn. Đồng thời là lo lắng.
Không biết có phải nhầm lẫn hay không, căn phòng của thiếu phu nhân là lạ - lạnh lạnh sao đó. Rõ là ngày xuân, trời cũng khá ấm mà mỗi lần bước vào đó hay bị run. Vả lại, thiếu phu nhân không thích mở cửa sổ, làm cả căn phòng hơi tối - dù là ban ngày. Có đôi khi, nàng mở cửa sổ để thông gió, bất quá vừa quay trở lại đã thấy bị đóng. Và càng quỷ dị chính là: nàng thường hay thấy thiếu phu nhân mơ hồ nhìn đâu đó - cũng không biết là nhìn cái gì. An nhi nhớ lại đêm âm hôn, nghĩ nghĩ một hồi thấy dựng tóc gáy. Lúc ấy, nàng phụng mệnh của phu nhân canh ở trong sân, thấy linh môi dắt theo sợi dây - ngón tay khô khốc gầy guộc với ngọn lửa quỷ dị, và tiếng niệm chú ngữ khàn khàn giống như đến từ địa ngục - nàng nhìn mà muốn thét lên bỏ chạy. Nếu không phải Thư tỷ tỷ đúng lúc bịt miệng nàng, e là nàng đã té dưới đất.
Theo lời Thư tỷ tỷ nói, âm hôn chỉ là nghi thức làm cho người ta xem, dùng chút mánh lới mà thôi - nhưng nàng thấy không phải như vậy. Bất quá An nhi không dám suy đoán lung tung, nàng biết Thư tỷ tỷ sẽ không tin, biết không chừng còn cười nàng nhát gan nữa.
An nhi thì ít nhiều gì cũng tin; nàng xuất thân từ nông gia, trước đây thường hay nghe những người già nói mấy chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1423971/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.