Quá ngọ, thời tiết ấm, Tiểu Diên ngâm nga một ca khúc, tâm tình không tồi quét sân.
Viện này đã lâu không đón khách. Nhiều ngày nay, có khách quý từ Bùi gia tới dự tang lễ tiểu thư vào đây ở. Những đóa hoa bị gió thổi rơi xuống con đường đá. Gió nhẹ mát mẻ. Nơi nơi đều có thể nghe thấy hơi thở của mùa xuân.
Quét một lúc, Tiểu Diên ngừng tay, nhìn quanh bốn phía rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán; nghĩ tới chuyện trong khoảng thời gian này, trong lòng nàng nảy lên một ít cảm khái.
Mặc dù tiểu thư đã qua đời, thi thể còn ở linh đường Kỷ phủ, nhưng Tiểu Diên luôn cảm thấy chuyện xảy ra quá đột ngột đến nỗi thấy có gì đó không đúng. Nàng vẫn còn cảm giác được tiểu thư tồn tại, như có thế nhìn thấy bóng hình xinh đẹp thướt tha ấy sẽ đi ra ở những khúc quanh của Kỷ phủ.
Tiểu thư tốt như vậy, như thế nào đã mất rồi... Tiểu Diên lắc đầu, cảm thán nói một câu: hồng nhan bạc mệnh.
Đang xuất thần, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi. Tiểu Diên ngẩng đầu nhìn theo tiếng, liền thấy cánh cửa đằng đó mở một bên, một khuôn mặt thanh lệ lộ ra. Tiểu Diên vừa nhìn đã nhận ra đối phương là khách quý được đồn đãi ở viện này trong thời gian gần đây - Bùi tứ thiếu phu nhân. Trước khi Bùi tứ thiếu phu nhân vào ở, mấy hạ nhân cũng đã đồn với nhau rằng, vị nữ tử được âm hôn với Bùi tứ thiếu gia đã mất cũng đến Kỷ phủ. Nàng cùng chúng tỷ muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1423956/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.