Dưới chân núi, trên thảm cỏ xanh rờn, cạnh dòng thác bạc đang tung lên từng cuộn bọt nước trắng ngần, Tuyết Hoa Nương ngồi trên phiến đá xanh, thong thả nhìn Thảo Sương luyện tập, chốc chốc lại lắc đầu tỏ vẻ không vừa ý:
− Thảo nhi tập mãi mà chẳng tiến bộ được chút nào, thật thua kém Doanh Doanh.
Đôi mắt đẹp của nàng thoáng mơ màng như nhớ lại cô học trò nhỏ, yếu đuối hôm nào. "Miêu gia linh pháp" chỉ nhận duy nhất một học trò, vậy mà ... Tuyết Hoa Nương khẽ thở dài ...
Hình bóng Doanh Doanh như bóng chim tăm cá lặn. Đã bao ngày bà lặn lội, bỏ công tìm kiếm, từ sau đêm thảm sát viên trang, nàng như biến mất khỏi cõi đời này.
Tuyết Hoa Nương thầm trách mình đến trễ để gia đình Dương Thế Hùng phải chết thảm.
Còn Thảo Sương, cô bé bị tên Lỗ Hải Thần Tăng dùng quái trượng truất phế võ công, cứ khóc than thảm thiết, đòi tự vận. Thương tình bà mới đem hết sở học "Miêu gia linh pháp" ra giảng dạy, nhưng cô bé xem ra chẳng có chút năng khiếu nào, nên đã mấy tháng trôi qua, có mỗi một động tác giản đơn mà học hoài không thuộc.
− Hoa tiền bối ơi!
Thảo Sương sà vào lòng Tuyết Hoa Nương nũng nịu:
− Khó quá đi! Người dạy con học cái khác đi, cái này con không học nữa đâu.
Học mới có một chút mà nó đã đổ mồ hôi rồi! Tuyết Hoa Nương thầm thương hại, dùng tay áo chận mồ hôi trên trán cho nàng, khẽ hỏi:
− Thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-than-chuong/2753241/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.