− Sư phụ ơi, sư phụ, con về với người đây. Thảo muội ơi, nhị ca có quà tặng em đây ...
Giang Lâm hớn hở reo vui từ cổng võ đường chạy nhanh vào môn động. Bỗng tiếng vui reo tắt ngấm giữa chừng, gói quà trên tay rơi nhanh xuống đất, khi chàng nhìn thấy tấm phiến trắng buông dài, bài vị người quá cố đề chức vị chưởng môn nhân đời thứ bảy ...
− Trời, sư phụ ...
Giang Lâm hét lên, chạy nhanh đến bàn thờ khói nhang nghi ngút, chụp lấy bài vị đưa vào sát mắt để nhìn cho rõ, cầu mong sao mình bị chóa mắt vì ở ngoài nắng mới vào.
− Nhưng!
Chàng hét lớn rụng rời, ngã vật ra sau khi đọc thấy hai chữ Lâm Bình rõ nét:
− Sư phụ! Không, sư phụ không thể nào chết được.
Tiếng thét của chàng đã làm kinh động đến các môn đồ tập luyện gần nơi đó, họ chạy sang, xiết bao mừng rỡ khi nhìn thấy Giang Lâm.
− Trời, Giang huynh ...
Tại sao sư phụ mất?
Trong óc Giang Lâm bây giờ chỉ đọng lại bấy nhiêu nên tất cả cái mừng vui, hỏi han của sư đệ chàng chẳng màng để tâm.
− Các đệ hãy lui ra tiếp tục tập luyện, để huynh có chuyện nói với Giang huynh.
Châu Đạt lớn tiếng giải tán đám đông quây lấy Giang Lâm.
Đợi cho hàng sư đệ tan rồi, Giang Lâm mới quay sang hỏi Châu Đạt:
− Đại sư huynh đâu? Thảo Sương đâu? Sao bàn thờ sư phụ lại lặng lẽ thế này, kẻ thù nào dám đến đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-than-chuong/2753238/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.