Đại Hùng kéo tay tôi lên xe bus, chạy thẳng tới phố huyện.
Khi đó nơi xa nhất mà chúng tôi đi chính là phố huyện. Trấn nhỏ mà chúng tôi ở cách huyện cũng không bao xa, chỉ tầm một tiếng ngồi xe bus. Mấy năm qua đi, toàn bộ trấn Xà Sơn chúng tôi cũng thay đổi không ít chứ đừng nói đến huyện lớn.
Thành thật mà nói phố huyện chính là một thiên đường chốn nhân gian.
Trên đường ngập tràn những gánh hàng rong bán đồ ăn vặt, những cửa tiệm mọc lên như nấm. Rất nhiều người ăn mặc trang phục thời thượng thu hút con mắt tôi cùng Đại Hùng, còn có cả những thằng nhóc cà lơ phất phơ ăn mặc quái dị chạy tới chạy lui như thể mình đẹp trai lắm.
Tất cả những thứ này đối với tôi đều vô cùng hấp dẫn.
Suy nghĩ một chút thì khi đó tôi mới mười lăm tuổi, thanh xuân ai chả có lúc u mê, ai chẳng có lúc bị ảo tưởng?
Dáng vẻ Đại Hùng đi bên cạnh tôi cũng chẳng khác gì mấy tên nhóc kia, đi đường mà còn bày đặt ra vẻ, suýt nữa thì vấp phải đá rồi ngã chổng vó lên trời. Mấy tên hán gian nghịch ngợm thật chẳng hài hòa với con đường này gì cả.
Nói thế nào nhỉ? Theo như tôi thấy thì chính là em ở nhà quê mới lên.
Mây năm nay ở huyện từng cao ốc mọc lên như nấm. Nhân cơ hội này Cam Vân Sơn tranh thủ lập một đội xây dựng do lão làm thầu, hai năm qua đi đi về về giữa thôn với huyện kiếm được không ít tiền, ngay cả mẹ Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quy-y/1117021/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.