Ông nội tôi dừng lại một chút, Cam Vân Sơn lập tức hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Ông trầm ngâm một chút nói: "Chỉ là chuyện này cần một người đi dẫn hồn. Ta làm một chiếc đèn dẫn hồn, người dẫn hồn cần xách chiếc đèn này đến nơi ba phách Đại Hùng biến mất để gọi về. Phải gọi để Đại Hùng xuất hiện, sau đó dẫn nó về nhà, quá trình này cần kinh nghiệm rất lớn, thậm chí có khả năng xuất hiện một vài chuyện ngoài ý muốn."
"Cái gì ngoài ý muốn với không ngoài ý muốn, để tôi làm người dẫn hồn!" Cam Vân Sơn lập tức đứng lên.
Ông nội lắc đầu nói: "Cậu không được, dương khí cậu quá nặng, mặc dù những quỷ hồn kia không dám hại cậu nhưng dương khí quá nặng cũng dễ dàng làm tổn thương hồn phách Đại Hùng."
Mẹ Đại Hùng liền kích động: "Chú Âu, tôi đi, không phải thường nói người nữ thuộc phần âm sao? Tôi đi làm cái người dẫn hồn gì đó được không?"
Ông lại một lần nữa lắc đầu: "Nữ nhân thuộc âm, cô đúng là một người thích hợp, có điều lần này cô cũng không được. Theo tiểu Ninh từng nói, hồn phách thứ ba của Đại Hùng biến mất ở phần mộ tổ tiên Lưu gia trên núi Đông Sơn. Đất đó tương đối tà dị, rất dễ xuất hiện dị thường, cho nên cô cũng không được."
Mẹ Đại Hùng quắn quýt, gấp đến độ khóc lên: "Cha nó không được, tôi cũng không được, vậy cuối cùng ai làm đây?"
Ông nội quay đầu nhìn về phía tôi. Trong lòng tôi thoáng chốc bồi hồi, nghĩ đến hai lần ở cái bia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quy-y/1117006/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.