Ông nội kiểm tra xong, chạy lại đem lão thôn trưởng kéo qua một bên xì xì xào xào.
Cuối cùng lão thôn trưởng gật đầu một cái, trở về phía đoàn người nói: "Ta cùng lão Âu đầu thương lượng qua một chút, những người này lai lịch không rõ, có lẽ là nhóm đào trộm mộ. Xà Sơn Thôn chúng ta là núi đất rừng hoang, cũng không có cái gì để mất, vốn nghĩ nên báo cảnh sát nhưng chuyện này báo cảnh sát chỉ sợ sẽ phiền phức."
"Chúng ta nghèo, không nuôi nổi những đại gia kia, vạn nhất bọn họ đến lại không có người gây tội đến cuối cùng qua loa kết án thì uổng phí công sức chúng ta. Huống chi, đám người này cũng chưa chết hết, còn có cá lọt lưới, chẳng may con cá lọt lưới lại mang người trở lại, chúng ta chạy đi đâu tìm cảnh sát. Cho nên, về chuyện này ta cảm thấy chúng ta nên đem những thi thể chôn đi, sau đó về nhà. Mọi chuyện dừng lại ở đó, không ai nhắc đến nữa, các người thấy thế nào?"
Năm đó, ở thôn chúng tôi là địa phương nghèo, việc thi hành luật pháp với thổ phỉ không nhiều, cho nên có chút chuyện cũng chẳng ai muốn báo cảnh sát. Lão thôn trưởng vừa nói như thế, những người đi theo ông nội tôi đến đây đều ở trong thôn quen biết đã lâu, tự nhiên sẽ đoàn kết. Vài người đào cái hố to, đem mấy cái xác kinh khủng kia tùy ý chôn, chuyện này coi như xong.
Trong rừng sâu núi thẳm, hàng năm không biết chết bao nhiêu người. Muốn tìm thì cứ tìm, xác ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quy-y/1117005/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.