Tôi lặng lẽ núp ở phía sau cây, từ xa nhìn thấy một bia đá màu đỏ. Màu đỏ loang lổ trên bia đá kia mang theo một sức hấp dẫn quỷ dị làm cho người ta không nhịn được liền muốn đi xem. Cái này, không phải là bia mộ đêm đó tôi đã nhìn thấy sao?
Tôi hóa ra quanh đi quẩn lại đi một vòng lại chạy tới đây. Thế mà tôi còn tràn đầy hoan hỉ cho là mình đã thoát khỏi vòng vây, lăn lộn nửa ngày lại bị quỷ tử đuổi theo. Mới vừa rồi người kia nói cái gì? Mộ phần Lưu gia? Thanh âm này nghe có chút quen tai, rốt cuộc là nhà lão Lưu nào?
Tổ tông người này cũng thật biết xem phong thủy nha, đem mộ phần tổ tiên chôn ở đây rồi làm hàng xóm với cái thứ đó. Cũng không biết thứ kia với tổ tông Lưu gia có quan hệ thế nào... Kkkkkk.
Tôi vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy tò mò về mấy người kì quái này. Bọn họ mới vừa nói cái gì, nổ banh tấm bia đá này? Bọn họ muốn làm gì?
Lần trước xả ra chuyện kia, ông nội liền đã nói với tôi tấm bia đá này và bên dưới cổ mộ phong ấn một vật gì rất nguy hiểm, một khi nó thoát ra, sợ rằng toàn bộ Xà Sơn Thôn đều phải gặp nạn. Nhưng vật kia cụ thể là cái gì, ông tôi cũng không biết, dù sao cũng không tùy tiện trêu chọc đến là được.
Bí mật này chỉ có ông tôi biết. Không đúng, có thể nói chỉ có Âu gia chúng tôi biết đến.
Ông nội nói tính từ đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quy-y/1117001/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.