Xung quanh vẫn tối đen, đó là nhận định đầu tiên chợt đến với Quan Vân Sơn lúc vừa tỉnh lại. Và liền sau đó những nhận định khác cũng tiếp nối xuất hiện, giúp Quan Vân Sơn càng lúc càng nhận rõ hoàn cảnh đang xảy đến cho bản thân.
Không dám lên tiếng, cũng không dám loạn động, Quan Vân Sơn đành ngồi im như pho tượng, ngưng thần và lắng nghe tiếng động tĩnh nếu có. Thời gian cứ thế trôi đi, không biết là bao lâu, cho đến lúc Quan Vân Sơn nghe loáng thoáng có tiếng người lẩm bẩm những lời gì đó rất mơ hồ.
Vì nghe không rõ nên chỉ suýt nữa Quan Vân Sơn đã di chuyển khỏi vị trí đang ngồi, với ý muốn nghe rõ hơn lời lẩm bẩm mơ hồ nọ. Chực nhớ lại bản thân đang bị trận đồ vây hãm, Quan Vân Sơn kinh hoảng, đến phải tự lẩm nhẩm:
- Suýt nữa thì nguy mất. Nhỡ để trận đồ biến chuyển...
Chợt thanh âm mơ hồ nọ vang lên rành rọt bên tai Quan Vân Sơn:
- Là ai vừa lên tiếng? Có phải Quan đệ chăng?
Quan Vân Sơn cả mừng:
- Đại ca...
Chợt:
- Suỵt! Quan đệ đừng lớn tiếng, cũng đừng khinh suất di chuyển loạn trong trận đồ.
Quan Vân Sơn trấn tĩnh lại và hạ thật thấp giọng:
- Đại ca nghi ngờ vẫn có người ở ngoài giám sát chúng ta?
Thanh âm của Khưu Phúc Linh vang đến tuy rõ nhưng thật sự xuất phát từ phương vị nào thì Quan Vân Sơn đành chịu, không thể đoán biết. Phải chăng đó là do tác động của trận đồ?
Quan Vân Sơn nghĩ như thế, khi nghe Khưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quai-dien/44777/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.