Không chút lo sợ, Quan Vân Sơn xạ mắt nhìn thẳng mỹ phụ:
- Tại hạ khuyên tôn giá chớ nên vọng động. Còn nguyên nhân vì sao, có lẽ tôn giá đã tự hiểu rõ. Lời của tại hạ đến đây là hết, hy vọng tôn giá đừng cản lối tại hạ nữa thì hơn. Cáo biệt!
Xoay ngang người để tránh đường, Quan Vân Sơn thản nhiên bỏ đi.
Và thật lạ, mỹ phụ vẫn đứng nguyên vị, không hề có thái độ ngăn cản Quan Vân Sơn nữa. Nhưng ngay sau đó, mỹ phụ chợt gay gắt gọi Khưu Phúc Linh:
- Khưu điệt hãy mau thay a di ngăn y lại.
Khưu Phúc Linh giật mình:
- Để làm gì, a di? Không phải a di từng căn dặn, bảo tiểu điệt quan tâm và giúp đỡ Quan đệ đó sao? Hay bây giờ chủ ý của a di đã thay đổi?
Nhìn Quan Vân Sơn tuy chậm rãi bước đi nhưng khoảng cách cứ lớn dần, mỹ phụ thật sự nôn nóng:
- Ta không thể thay đổi chủ ý được sao? Hãy mau ngăn y lại.
Sau một lúc do dự bất quyết, Khưu Phúc Linh vội kêu:
- Quan đệ có thể chờ đại ca thêm một lúc, được không?
Quan Vân Sơn dừng chân và quay lại:
- Vì đại ca gọi nên đệ không thể không dừng. Đại ca hãy hỏi xem, lệnh di muốn gì ở đệ?
Khưu Phúc Linh vừa đảo mắt nhìn, liền nghe mỹ phụ bảo:
- A di muốn mượn y một vật. Khưu điệt hãy hỏi y, báu vật ẩn giấu trong bảo kiếm Tùng Văn nguyên của phụ thân y.
Quan Vân Sơn cười phá lên:
- Không phải tại hạ nói là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quai-dien/44774/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.