Trần Lập Duy vẫn còn đang hôn mê thì đã được Trần phu nhân lén lút đưa đi.
Động thái rất bí ẩn, ngay đến cả Trần Hà cũng là về sau mới biết được.
Vừa nghe tin, Trần Lập Châu một quyền nện xuống bàn.
Một lát sau thì đứng dậy, cũng chẳng thèm để ý đến vết thương trên tay mà đã vội bước thẳng ra ngoài. Tôi đi theo anh tới trước mặt Trần phu nhân.
Lúc trông thấy Trần phu nhân, bà ấy đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, như đã sớm dự liệu được Trần Lập Châu sẽ tới.
Trần Lập Châu đứng trước mặt bà ấy, không nói một lời.
Trần phu nhân tay cầm chén trà, khẽ nhấp một hớp, sau đó mới nhẹ nhàng đặt xuống.
Bà ấy ngước mắt lên nhìn Trần Lập Châu, "Con đến rồi đấy à, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?"
"Nó đâu?" Trần Lập Châu lạnh giọng hỏi.
"Ta đưa đi rồi." Trần phu nhân sống lưng thẳng tắp, sắc mặt thản nhiên.
Trần Lập Châu cao giọng, "Trần Hà, đi cướp người về."
"Muộn rồi, thuyền đã rời bến."
"Mẹ đưa nó đi đâu?"
"Ra nước ngoài. Tam thúc con ở bên đó, con còn nhớ chứ?"
"Lẽ nào mẹ đã quên mất A viện vẫn còn đang nằm trên giường?"
"Cũng chính là bởi vì A Viện, nên ta mới đưa nó đi." Trần phu nhân nhìn Trần Lập Châu, nhẹ giọng đáp.
"Việc này nếu bị truyền ra bên ngoài, không chỉ có A Viện cùng Lập Duy sẽ bị phá huỷ, mà ngay đến cả Trần gia chúng ta cũng sẽ ngập đầu trong tai ương. Lập Châu, cha con đã chết, gia nghiệp của nhà này cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu-phu/588079/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.