Vết thương trên vai như thiêu như đốt, trong mơ hồ tôi nghe được tiếng sư phụ gọi mình.
Tôi muốn hé miệng, nhưng họng đau kinh khủng, như bị dao cứa.
Ý thức còn chưa khôi phục hẳn, tôi đã lại chìm vào trong bóng tối.
"Dậy, mau dậy."
Ai đang nói chuyện?
"Ngủ nữa là không kịp đâu!"
Không kịp cái gì cơ?
"Mau dậy đi!"
Người kia hô lên một tiếng, tôi lập tức mở to hai mắt. Nhìn thấy lão đầu đang ngồi hút thuốc ở trước mặt mình.
Thấy tôi tỉnh, ông vội đứng lên, "Tỉnh rồi à?"
"Không còn kịp cái gì cơ?" Tôi mở miệng hỏi ông, cổ họng vẫn đau vô cùng.
"Con nói linh tinh gì đấy?" Lão đầu ù ù cạc cạc hỏi lại.
"Con nghe thấy có người gọi con tỉnh dậy, không phải là người sao?"
Sư phụ cau mày nhìn tôi, "Con hôn mê đã ba ngày trời, có phải bị choáng đầu rồi phỏng?"
Tôi sững sờ, "Ba ngày?"
Ký ức đột nhiên ào ào dội tới, tôi nhớ tới Trần Lập Châu vào đêm hôm ấy, trông xa lạ khiến tôi phát run, "Con chưa chết sao? Sư phụ cũng chưa chết sao?"
Lão đầu véo má tôi một cái thật mạnh, "Đau không?"
"Trời má đau chết ông mất!"
Lão đầu cười khì khì.
"Trần Lập Châu đâu?" Tôi nhìn bốn phía, "Sao con lại nằm trong phòng của người?"
Lão đầu rít một hơi thuốc, "Hai ngày này con tạm thời cứ ở phòng của ta."
"Vì sao? Trần Lập Châu bị làm sao rồi ạ?" Tôi cuống cuồng hỏi.
"Gấp cái gì mà gấp?!" Lão đầu lườm tôi. "Cậu ta tạm thời vẫn chưa ra được."
"Vì sao ạ?"
"Con cùng Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu-phu/588066/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.